"Nàng nghĩ nàng mặc thêm một chiếc áo, đội tóc giả là có thể trốn khỏi ta sao?"
Tịch Dao ngoảnh mặt đi không thèm trả lời hắn. Trầm Nghị tức giận, đưa bàn tay luồn vào váy nàng, vuốt ve dọc bắp đùi trắng mịn.
"Nàng nghĩ sao nếu trẫm làm nàng ở đây, quanh đây không một bóng người"
Nàng nghe vậy thì con ngươi trợn tròn, bàn tay nhỏ cố đẩy bàn tay đang nắm trọn bắp đùi của mình.
"Không! Ta xin ngươi! Đừng làm vậy!"
Trầm Nghị đạt được mục đích, liền mãn nguyện không ngừng, quất ngựa chạy về hoàng cung.
Sau khi về được tẩm cung, thứ nàng thấy chỉ là một vài thị vệ đứng canh bên ngoài, bên trong không hề có một cung nữ, hay những thị vệ cũ.
"Ngươi muốn làm gì? Bọn họ đâu hết rồi"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trầm Nghị dáng vẻ ung dung, hắn đưa mặt cúi xuống sát mặt nàng.
"Bọn họ và tên hầu gia đó của nàng đều phải chết. Trẫm phải cho nàng biết, khi nàng rời xa trẫm, chuyện gì sẽ xảy ra"
Tịch Dao sốc vô cùng, đôi mắt không tự chủ được mà ruơm rướm. Chỉ vì nàng, mà trên dưới Trường Xuân cung đều phải bỏ mạng, kể cả Lâm Tức muốn giúp đỡ nàng cũng không thoát nổi cái chết.
Nàng vội nắm lấy tay áo của hắn, miệng nhỏ vội vã van xin
"Ta van xin ngươi, đừng làm hại họ. Ngươi muốn ta làm gì cũng được, chỉ cần ngươi tha cho họ"
"Trẫm muốn nàng ngoan ngoãn trở thành hoàng hậu của trẫm"
Tịch Dao không nghĩ nhiều, liền nhanh chóng đồng ý với hắn.
"Còn nữa, trẫm sẽ xem biểu hiện đêm nay của nàng"
Trầm Nghị vừa dứt lời, hắn hôn nhẹ vào đôi môi nhỏ của nàng rồi rời đi, bỏ lại nàng thẫn thờ ngồi trong phòng.
Nàng không muốn được thị tẩm, càng chán ghét phải lấy lòng hắn, nhưng nếu không làm vậy, bao nhiêu người sẽ phải bỏ mạng đây.
----
Đêm tới, khi đã tắm rửa xong, đám cung nữ cho nàng mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, bên ngoài là một chiếc áo ngoài có thể nhìn xuyên thấu, toàn bộ xương quai xanh, bờ vai thon thả có thể dễ dàng nhìn thấy.
"Nương nương đẹp quá! Bệ hạ nhất định sẽ mê nương nương như điếu đổ"
Lời đám cung nữ nếu mang nói với các cô nương khác, cô ta sẽ rất vui mừng. Nhưng Tịch Dao khi nghe thấy lại không có nổi một nét hoan hỉ.
"Lui xuống"
Trầm Nghị vừa mới bước vào, nhìn thấy Tịch Dao đã cảm thấy rạo rực, liền ra lệnh cho tất cả cung nữ ra ngoài.
Hắn tiến đến chiếc giường của nàng mà ngồi lên đó, đôi mắt hổ phách thâm trầm dán chặt vào nàng.
"Dao Dao lại đây, ngồi lên đùi trẫm"
Nàng lo lắng nắm chặt góc váy, từ từ tiến lại chỗ hắn, cố cắn răng mà ngồi vào lòng hắn.
"Dao Dao, trẫm không tốt sao? Sao nàng cứ muốn rời xa trẫm?"
Nàng không trả lời, nàng chỉ biết mình phải cứu Lâm Tức và tất cả người trong cung Trường Xuân.
Tịch Dao đôi