“Ngươi… Vậy thì viết kiểu gì?” Dung Hoa đỏ mặt, hơi giãy giụa, động tác này quá xấu hổ, y chưa từng gặp cảnh này bao giờ.
Thẩm Bạch Cảnh cảm thấy Dung Hoa giống thỏ con xù lông, khiến tim người ta mềm nhũn, không nhịn được mà hôn lên vành tai đỏ bừng của Dung Hoa.
“Vương gia.
” Dung Hoa bị ghẹo quá mức, thật sự chịu không nổi nữa, cổ y đã đỏ chót.
“Được được, không quậy nữa.
” Thẩm Bạch Cảnh nhanh chóng vuốt lông, tay ôm eo Dung Hoa, một tay khác nắm lấy tay y nghiêm túc chép thơ.
Ngôn Tình Hài
Thề có trời, ta muốn cùng quân bên nhau, cho đến khi hơi tàn cũng chẳng rời xa.
Trừ khi núi kia mòn, sông kia cạn, sấm chớp ngày đông, tuyết rơi mùa hạ, trời đất hợp một, mới dám cùng quân chia lìa (*).
Vốn dĩ chữ của Thẩm Bạch Cảnh đã rất đẹp, ngoài ra do hắn đã từng ra chiến trường, giữa những hàng chữ hiện lên khí chất áp bách không thể che giấu, nhưng lúc này đây tất cả đều hóa thành một sợi chỉ mềm uốn lượn.
“Chút nữa ta kêu người trang trí lại rồi treo lên, được không?”
“Không được.
” Dung Hoa xoay người đẩy Thẩm Bạch Cảnh ra, nói lời từ chối, nhưng sau đó vẫn cẩn thận cất giấy đi.
Thẩm Bạch Cảnh nhìn động tác của Dung Hoa, trái tim như được lấp đầy, người này biết cách khiến hắn đau lòng, hắn không nhịn được nữa, kéo người vào trong ngực, đè lên bàn mà hôn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Bạch Cảnh tra kỹ lại danh mục quà tặng tiến cung thêm lần nữa, đây là lần đầu tiên hắn cùng Dung Hoa hồi cung, vốn dĩ hắn lạnh nhạt Dung Hoa hai năm, ở trong mắt người trong cung sẽ không có ấn tượng tốt, nhưng vẫn phải cố gắng cứu vãn.
Dung Thịnh nghe nói hai người tiến cung, liền gọi người vào gặp trước, đã hai năm rồi ông chưa được gặp Dung Hoa.
“Nhi thần/thần tham kiến phụ hoàng/bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
”
“Miễn lễ, ban ghế.
”
Dung Thịnh chủ yếu nhìn Dung Hoa, “Hoa Nhi, con lại gầy thêm rồi.
”
“Có lẽ do phụ hoàng lâu quá không gặp nhi thần, chứ nhi thần không gầy mà.
” Dung Hoa cười nói, y không thích cáo trạng, cũng không muốn hoàng đế giận chó đánh mèo Thẩm Bạch Cảnh.
Dung Thịnh chỉ liếc Thẩm Bạch Cảnh một cái, đế vương có uy, dù đã sống lại một đời, Thẩm Bạch Cảnh cũng vẫn kính sợ, chẳng qua tâm tình lúc này đã hoàn toàn khác trước.
“Là thần