Edit: Dii đau lưng:)))))
- -----------
"Ý Đoan Vương là, hai tên tiểu quan không biết từ đâu ra kia có thể so với Lục hoàng tử con vợ cả ư?" Thẩm Bạch Cảnh nhướng mày, "Xem ra vừa rồi không nên cho hai người kia đi xuống, mà phải thẳng tay đánh chết.
"
"Ha ha ha, Dập vương nói đùa, nếu không thích vậy bản vương mang về tự mình hưởng thụ là được, cớ gì lại không thương hoa tiếc ngọc như thế.
" Dung Viễn nghe xong thì cắn răng, hắn hận nhất là thân phận con dòng chính của Dung Hoa, tự dưng lại giúp y tôn quý hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn không ngốc, cũng thấy được Thẩm Bạch Cảnh đang bảo vệ Dung Hoa, tuy khó hiểu nhưng hắn vẫn phải kiêng dè, Dung Hoa không đáng lo, nhưng Thẩm Bạch Cảnh nắm trọng binh trong tay, hắn không thể đắc tội.
"Đoan Vương biết thương hoa tiếc ngọc như thế, không biết có phải người được Đoan Vương yêu thương trong phủ đều là cái dạng này hay không.
" Đúng là Thẩm Bạch Cảnh phong lưu thật, cũng thích chơi một ít thứ mới lạ, nhưng hắn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không giống như Dung Viễn chỉ biết hành hạ người bên gối.
Dung Viễn cúi đầu uống rượu, không hé răng.
Chẳng mấy chốc tiệc đã tàn, Dung Lễ cố ý tiễn người ra cửa, kiên nhẫn giải thích một phen, lại còn tặng quà mới chịu thả cho đi.
Trong xe ngựa, Thẩm Bạch Cảnh nhéo nhéo tay Dung Hoa, "Ta thật sự không biết sẽ có chuyện như thế, nếu biết thì đã không tới.
"
"Vậy! ! Ngươi suy nghĩ lại một chút, sao Đoan Vương lại cố tình nhét hai thiếu niên kia cho ngươi?" Dung Hoa tỏ ra khó hiểu mà hỏi, thật ra trong lòng đã rõ, Dung Viễn chỉ đang thử, chẳng qua cách của hắn quá thô thiển.
"Ta tự xét lại thì thấy, là thanh danh của vi phu không tốt, khiến chính quân phải chịu tủi thân, nên phạt ta sau này phải dính lấy ngươi mỗi ngày, cho bọn họ nhìn xem chúng ta phu thê tình thâm cỡ nào.
" Thẩm Bạch Cảnh càng nói càng tiến gần lại, kéo người vào lòng mà hôn.
"Còn! ! Còn chưa nói xong mà?" Dung Hoa ngượng ngùng nói.
"Không có gì để nói, bản vương tự chứng minh, cho bọn họ câm miệng.
" Thẩm Bạch Cảnh nói, năm năm, mười năm, hai mươi năm, cả đời, bên cạnh hắn chỉ có mình Dung Hoa, người trong thiên hạ tự nhiên sẽ hiểu, mọi nghi ngờ sẽ tan biến, trở thành hâm mộ và lời chúc phúc.
Còn người đánh xe ở đây, dù biết rõ là thân tín, nhưng Dung Hoa vẫn ngượng ngùng không dám giãy giụa