Edit: Dii
_______________________
"Ai đó?" Dung Hoa không quay đầu lại, thậm chí tiếng đàn cũng chẳng dừng lấy một giây.
Theo giọng Dung Hoa vang lên, một cái thiếu niên mặc đồ đen cầm kiếm không biết từ đâu nhảy ra, che chở phía trước Dung Hoa.
"Là ta." Thẩm Bạch Cảnh vẫn luôn nhìn bóng dáng gầy gò kia, tuy kiêng dè thân phận của Dung Hoa, dù có không được yêu thương đi nữa thì cũng chẳng tới nỗi bị ăn hiếp quá đáng, nhưng từ khi Dung Hoa Dập vương phủ thì rất ít khi lui tới trong cung, áo cơm không thiếu, chỉ là vô cùng tiêu điều lạnh lẽo.
Thẩm Bạch Cảnh cảm giác được tiếng đàn của Dung Hoa rối loạn, đối phương dứt khóa không đàn nữa, tiếng đàn đột nhiên im bặt, Dung Hoa đứng dậy, quay đầu lại.
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma (*).
Dung Hoa mặc bạch y, xuất trần tuyệt thế, tựa như thần tiên giáng trần.
"Vương gia." Dung Hoa chắp tay nói, thanh âm lạnh lẽo sạch sẽ, như là dòng suối mát chảy qua khe núi, chỉ là thiếu đi một chút không khí nhân gian, "Thẩm Lâm, không được vô lễ."
Thẩm Lâm lạnh lùng thu kiếm, lùi về sau Dung Hoa.
"Vương gia thứ lỗi."
Giọng điệu lạnh lùng xa cách, nếu không có ký ức kiếp trước, Thẩm Bạch Cảnh sẽ không thể tin được người trước mặt này vốn yêu hắn hơn cả mạng mình.
Thẩm Bạch Cảnh phút chốc không nói nên lời, gặp lại sau một đời, nếu là nửa đời sau khổ sở mà sống như cái xác không hồn có thể đổi lấy cơ hội làm lại này, hắn vui vẻ chịu đựng, Dung Hoa bình yên vô sự đứng trước mặt hắn, không còn gì có thể khiến hắn tin tưởng hơn, hắn sống lại thật rồi.
"Dung Hoa..." Thẩm Bạch Cảnh cất lời, trong giọng nói còn chứa cả run rẩy và nức nở mà hắn không biết.
"Vương gia...!Có chuyện gì sao?"
Không đợi Thẩm Bạch Cảnh trả lời, Đông Lưu vui sướng chạy vào, "Điện hạ, bữa tối nấu xong rồi, có món người thích...!cá lát xốt tương."
"Nô tài bái kiến Vương gia." Đông Lưu nhận ra Thẩm Bạch Cảnh, vội vàng dập đầu hành lễ.
"Ta...!Có thể ở lại...!Cùng nhau dùng bữa không?" Thẩm Bạch Cảnh thử hỏi.
"Vâng, mời vương gia." Dung Hoa gật đầu, lễ nghi chu toàn nói.
Đồ ăn rất đơn giản, hai chay một mặn một canh, chẳng qua số lượng ít vô cùng, Thẩm Bạch Cảnh cảm thấy nhiêu đó còn chẳng đủ cho một người ăn.
Dung Hoa ăn rất tao nhã, không nhanh không chậm, chẳng qua