Lưu Kim cùng Quản Tống Hiên ngồi cạnh nhau, Tống Hiên nói:
“ Lưu Kim, lần này thua bỏ chạy như vậy, ngươi tính làm sao ??”
“ Không sao hết, chúng ta chưa lên sàn, vụ đó sẽ tính làm giao lưu ngoài xã hội, không ảnh hưởng đến danh tiếng võ phái.” Lưu Kim vừa xoay tay trái vừa nói, hắn từ trong trận đấu đến giờ, cái bộ phận ghép này cứ đau, tự hỏi Dương Liễu nói sửa gen rốt cuộc là thế nào.
“ Vậy...giờ chúng ta làm gì ??”
“ Ngươi có thể tay đôi đấu với một kẻ như vậy, thực lực không kém, chỉ là sợ bóng sợ gió thôi, hãy mạnh dạn lên, tiếp tục đi thách đấu !!” Lưu Kim vỗ vai Tống Hiên mà nói.
“Thế còn ngươi ?” Quản Tống Hiên hỏi tiếp, hắn rất đón chờ xem cái quái nhân này sẽ hành động thế nào.
“Ta sẽ làm điều hắn không thích.” Lưu Kim bóp tay dữ dội nén đau mà nói.
“ Là gì ???" Hiên đã không nhịn nổi rồi.
“ Võ sinh ấy, bị buộc tội hay không, ta sẽ điều tra cho ra nhẽ !!!!”
…..
Lưu kim bước vào trụ sở bộ quốc phòng, hỏi bảo vệ đường đến phòng Dương Liễu, liền được hắn nhiệt tình xin chữ kí, dẫn đến tận hành lang phòng nàng, Lưu Kim đi một chút, mở cửa, nhảy vào hét lớn:
“ Liễu tỉ, ngươi cho cái gì vào tay ta đấy !!”
Hắn hét xong, không thấy hồi đáp mới mở mắt ra, chỉ thấy một khẩu pháo ánh sáng đang chĩa vào mặt, sợ đến đơ người.
“ Lưu Kim, đây không phải phòng làm việc, ta được thăng chức rồi, nhưng đó cũng sẽ là thông tin cuối cùng ngươi nghe thấy trước khi chết !!!” Dương Liễu khuất sau khẩu pháo mà nói.
Lưu Kim còn tưởng đối mặt với kẻ nào mai phục, ai ngờ là nàng, liền ngó đầu sang nhòm, rất nhanh rụt lại....
Chết dở, tình cảnh này hắn từng gặp với Linh Linh rồi, chỉ khác lần này tính mạng cũng có thể mất.
____
Lưu Kim vừa ở dưới trổ tài nấu ăn, đã bày biện sẵn, chỉ chờ lên mời Bạch Hiếu Quân cùng Bạch Tiểu Linh xuống. Hắn nhảy hai bước một trên cầu thang, rất nhanh đến phòng Linh Linh, vừa bước vào đã lóa trắng một quyển binh thư bay vào đầu.
Hắn lồm cồm bò dậy, lảo đảo một lát, cũng chỉ thấy giọng Linh Linh từ trong phòng tắm vọng ra:
“ Ngươi vào phải báo trước chứ !!!”
“ Ơ, thế có chuyện gì à???” Lưu Kim nhăn mặt, xoa đầu lia lịa mà nói.
“ Ngươi thề đi, ngoài quyển sách bay tới ngươi không thấy gì khác !!!” Linh Linh giận dữ nói.
Lưu Kim nghe xong ngờ ngợ gì đó, cảm thấy liệu bản thân cúi xuống có phải tốt hơn không.
“ Ta thề, nếu sai cả kiếp này sẽ không gặp được ngươi nữa !!!’ Lưu Kim cũng rất tiếc nuối, ước bản thân được nhìn xem cái tuyệt mỹ của thế gian ấy là gì.
“ Ta tạm tin ngươi.” Linh Linh biết tên Lưu Kim này rất coi trọng nàng, không dám thề độc như vậy, hơn nữa, nàng lúc đó cũng quấn một lớp khăn tắm đi ra, tiện tay cầm lấy quyển binh thư đang đọc dở mà xem, không quá lo lắng.
----
×— QUẢNG CÁO —
Chuyện hồi tưởng đó, Lưu Kim có trong ngày đầu tiên thuộc chuỗi tra tấn tại dinh thự Linh Linh, hắn không chứng kiến, chỉ là suy đoán nó giống với trường hợp này. Hắn lên tiếng, quyết uốn ba tấc lưỡi mà giữ mạng:
“ Liễu tỉ, ngươi được thăng chức, tại sao lại là điều cuối cùng ta nghe ??”
“ Vì nó như thế !!!” Dương Liễu vẫn đang cáu, không đáp chi tiết, vốn hôm trước hắn ngủ cạnh nàng, hưởng tiện nghi một lần miễn phí còn chưa nói đến, giờ thêm sự kiện này, đáng chết!
“ Ta thấy phòng ngươi rất giống phòng đại biểu hôm trước Nguyễn Nam cho ta ở tạm, ngươi làm đại biểu à ??”
“ Không !!!”
“ Vậy là gì, phải nói rõ chứ.”
“ Ta đang làm Quân quản cấp cao, chỉ dưới Nguyễn Nam hai bậc, đây cấp như một nơi vừa làm việc vừa ở luôn !!!”
“ Vậy ra là đặc quyền, dẫn ta đi xem chút được chứ ??”
“ Đứng im !!!”
“ Vậy ngươi không chào đón ta, ta sẽ quay ra cửa mà bước thẳng, được chứ ??”
“ Đứng im đấy !!” Nàng rất nghi là tên này đã thấy gì đó rồi, chạy đi thì mình sẽ dính không biết bao nhiêu thị phi đây, cuối cùng thở dài, đưa ra lựa chọn.
Dương Liễu bước ra, thân quấn khăn tắm, tuy nói là che đi nhưng những cái chi tiết đáng nói vẫn gờ lên, khiến Lưu Kim phải vận Huyết Ngưng ngăn máu mũi chảy. Nàng đỏ mặt nói:
“ Ngươi nếu để lộ điều này ra, ta sẽ giết ngươi, bằng chính con chip này !!!” Nàng vô tình vớ được súng gắn viên nang, ghim nhanh vào tay Lưu Kim đang đơ người.
Hắn âm thầm vận ngưng huyết tại vị trí