“ Long Tử, ngươi mau đến Quất Cổ Trấn, tại đó đã có nữ nhân của ngươi chờ sẵn !!!” Nguyễn Nam qua cái thợ săn thiết bị giao việc cho Lưu Kim.
“ Rồi rồi, tới đó làm gì ???” Lưu Kim đoán, nếu là hắn nữ nhân mà lại đang làm nhiệm vụ, hẳn là liên quan đến Dương Liễu, giờ tập trung hỏi cái này đã.
“ Lịch luyện !!!”
“ Lịch luyện ????”
“ Đúng, cướp báu vật trước Bata thất tộc !!”
“ Tút …. Tút …. Tút …” Nguyễn Nam tắt máy, không để Lưu Kim hỏi thêm.
Lưu Kim buông thợ săn thiết bị xuống, gọi Lưu Y Nhiên lại, dặn nàng ở nhà nghe lời Lê lão mà chăm chỉ luyện tập, rất nhanh nhận được một cái đáng yêu gật đầu. Hắn sắp xếp một chút tiểu đồ dùng, nhảy lên phi cơ cũ của Đào Hải Bảo mà phóng đi.
….
Lưu Kim đáp phi cơ xuống, nhìn quanh một loạt, thấy nơi đây chẳng có lấy một bóng người chỉ thấy lao xao những lá khô, những bụi bặm tung mù lên.
“ Lưu Kim, ngươi tới rồi hả !!!” Một nữ thanh từ đâu truyền đến, đủ khiến hắn giật mình.
“ Luna, ngươi sao lại ở đây ???” Lưu Kim không quay lại nhìn nàng, hỏi.
“ Lịch luyện !!!” Nàng vận cái thần chi tốc độ của mình, vừa chạy tới vừa nói.
“ Ở đây còn ai không ???”
“ Không.”
Lưu Kim lắc đầu ngao ngán, cớ sao cái lão bộ trưởng giỏi tưởng tượng này nói nàng là hắn nữ nhân, nhưng nghĩ lại…
Hắn mắt dán vào nữ nhân trước mắt, nàng đang mặc một bộ thường phục màu đen rộng cổ, đủ cho một đường thẳng lộ ra, bên ngoài lại khoác áo măng tô vàng, điểm thêm vài tiểu tiểu chi tiết phượng, cũng phải gọi là khí chất hơn người.
Có người như vậy làm nữ nhân, phàm phu cầu còn chẳng được, vậy sao hắn phải chê…
Lưu Kim tiến sát tới, nhẹ vòng tay qua eo nàng, trong cái gần khoảng cách như vậy hỏi:
“ Ngươi mấy ngày nay thế nào ???”
“ Ta bị bắt từ nhỏ, không có kiến thức công việc gì, lại bị tình nghi liên quan đến tội phạm nên không kiếm được việc, cũng phải cảm ơn ngươi hôm đó đã đưa ta cái thẻ ấy.”
Thẻ ấy, chính là cái mang một nửa tài chính của Lưu Kim, hắn hôm trước có đưa nàng dùng, phòng có bất trắc.
“ Ngươi cứ dùng thoả mái, thế còn ai đã đề cử ngươi làm đại diện Nam Hà vậy ?”
“ Dương Liễu đã nói với Nguyễn Nam về trường hợp của ta, rất nhanh được chấp thuận.”
“ Vậy ngươi là người thứ hai, vẫn còn một kẻ nữa….” Lưu Kim trầm ngâm.
Nói dứt câu, tiếng vù vù đã dội tới, hắn hướng mắt nhìn, thấy có phía xa kia có một cái khá xập xệ phi cơ, kêu rất to.
Lưu Kim gật gù: “ Nhắc đến là tới ngay !”
…..
Một nam tử mặc đồ đen, bóng loáng một cái huy chương, tay xác vali nhỏ đi xuống, Lưu Kim rất nhanh nhận ra tên này, lớn tiếng gọi:
“ Dạ Đăng Sư, đã lâu không gặp !!!”
Dạ Đăng Sư không đáp, hắn trước thua kém Lưu Kim bao nhiêu, xấu hổ vô cùng, giờ phút này đều nhớ lại cả.
Luna thấy kẻ kia lầm lừ như vậy, quay sang hỏi Lưu Kim:
“ Ngươi biết hắn hả ???”
“ Hắn là đồng đội ta, chắc vì thua ta nên không mấy thiện cảm, ngươi đừng để tâm.”×— QUẢNG CÁO —
Dạ Đăng Sư ngồi lên một bệ đá, hỏi cộc lốc:
“ Ngươi định làm gì ?”
“ Ta cũng không biết, chỉ có cách từ từ tìm hiểu thôi…” Lưu Kim đáp.
“ Ngươi cuối cùng cũng chỉ là kẻ dũng phu, tới cướp báu vật của Bata thất tộc, sao không tìm hiểu chút nào thông tin.” Dạ Đăng Sư nói.
“ Thế còn ngươi ??” Lưu Kim hỏi lại.
“ Ta mục tiêu đã rõ, không cần ngươi phải quản.”
Ây, Lưu Kim cũng hơi khó chịu, hẳn là không có thông tin cũng để tăng độ khó, giờ như này là gian lận a !
“ Nói đi Luna ...” Lưu Kim ngờ ngợ gì đó, quay sang hỏi.
“ Ngươi có nghe cổ tích Việt Nam có một câu chuyện tên Cây bút thần, chúng ta sẽ săn cây bút đó !!!” Nàng đáp lại, trước đây bị khống chế, chuyện tìm thông tin về mục tiêu vẫn luôn được rèn dũa.
“ Bút thần ?”
Lưu Kim nhớ lại, truyện kể về một câu bé tên Mã Lương, cầm bút thảo tranh, biến hoá khôn lường, lấy đó làm vũ khí mà tiêu diệt một tên bạo chúa.
Nhưng, cái thứ thần kì như vậy, thật sự có thể hiển linh sao…
“ Phải tìm thì mới biết..” Luna nhận ra cai vẻ bất ngờ của Lưu Kim, nói.
….
Lưu Kim định nói chuyện với Dạ Đăng Sư nhưng bị từ chối, liền chia ra hai ngả, Đăng Sư một ngả, hắn cùng Luna một ngả.
Lưu Kim nghĩ rằng, nếu như là cổ vật muốn giấu, chắc hẳn sẽ ở cái sâu sâu rừng rậm kia, liền cùng nàng vào đó mà tìm kiếm.
“ Các ngươi nhanh lên, vì Hoàng tộc ta !!!”
Lưu Kim và Luna nhanh núp đằng sau một cây gỗ mục, vốn một tên là lão luyện thợ săn, một tên là cao cấp sát thủ, nằm đó hoàn toàn không thể phát hiện.
Luna ngẩng đầu lên, rất nhanh thụp xuống, quay sang nói:
“ Xấp xỉ 20 tên lính, hai kẻ đang cầm đầu, thể hình khá to, có vẻ mạnh.”
“Ta không biết ngươi có đang nghĩ giống ta không ??” Lưu Kim hỏi.
“ Hả, có phải chúng ta không thiết bị gì, rất khó tìm bảo vật, tốt nhất hãy chờ đợi bọn hắn tìm hộ mới cướp lấy. “ Nàng làm nhiệm vụ đoạt bảo