( Than thở một chút, mấy chương gần đây nó hài nhảm và nhiều tính hậu cung, tác cũng lấy làm thất vọng về chính mình, nhưng, đó chỉ là cách tự an ủi bản thân khi bị người ấy từ mặt của tác thôi.
Người ấy, chính là hình tượng của hơn nửa số nhân vật trong cuốn này, mất đi rồi, viết nản quá…
Nhưng, nén lại đau thương, tác chắc chắn sẽ không để drop.)
Dương Túc theo lời, hậm hực tiến lên cùng Đào Hải Bảo, bọn hắn luồn người qua từng khe đá, từng gốc cây, hảo hảo đến gần.
“ Lưu huynh, chỗ này rất đáng nghi, ta đếm qua có khoảng 5,6 tên đang canh gác.” Đào Hải Bảo thì thầm qua bộ đàm.
“ Có hạ được triệt để không ?”
“ Khó đó Lưu huynh, bọn chúng cách xa nhau, ta không giết nhanh được, có khả năng dẫn đến bứt dây động rừng.” Tiểu Bảo thận trọng đáp.
“ Vậy tỉ phu, xem ta biểu diễn một chút…” Dương Túc cười cợt nói.
Hắn ấn nhẹ thanh tre, liền thấy bật ra một cái hết sức hoa lệ cung sắt, bên trong ống tre rỗng cũng là lít nha lít nhít cung tên, đầu bọc kim loại sáng lấp loá trong ánh trắng.
Dương Túc để cung ngang vai, tay còn lại đưa xuống, tóm liền 5 mũi tên lên, đem xếp ngay ngắn trên dây cung, mặt lộ lên một vẻ tự tin cùng cao ngạo.
“ Một…”
“Hai …”
“Ba…”
“Bốn…”
“Năm…”
Mũi tên rời cung, nhanh đến bức bối, lại lặng lẽ đến đáng sợ, tựa như một hắc ám sát thủ giết người không ghê tay xuất kích, đem tất cả những kẻ nhắm tới đẩy đến Quỷ Môn Quan.
Từng mũi vô thanh, Tiểu Bảo cạn lời, tất cả chỉ có tiếng đều đều đếm khẽ của Dương Túc, xác mấy tên lính canh rơi xuống nền cỏ rậm, hoàn toàn cũng không gây ra cái gì bộc phá âm thanh.
“ Túc Túc, ngươi đếm cái gì đấy ??” Lưu Kim khó hiểu hỏi.
“ Tỉ phu, đệ chưa nói rõ, bản thân tu là làm Cung Thủ, không phải là tu võ thông thường.”
“ Cung Thủ ??” Lưu Kim có một chút bất ngờ qua bộ đàm đáp lại.
Xạ thủ, những kẻ dùng súng, từ lâu đã tuyệt chủng, giờ chiến đấu tầm xa, ngoài ném lao, phi thương, phi kiếm, chỉ còn có Cung Thủ. Cung Thủ là kì duyên, không phải ai cũng học được, phải có một chút bẩm sinh nhãn cầu mới có khả năng bách phát bách trúng, ngàn mét giết địch.
Cung Thủ, Lưu Kim trước giờ chỉ gặp mỗi Dương Túc…
“ Anh Túc, ngươi khá lắm, giờ tiến lên thôi!” Tiểu Bảo vỗ vai Dương Túc, nói.
“ Tiễn này của ta, xưng làm Tuyệt Tình Tiễn, giết người luôn chỉ cần dùng một mũi, ngươi có muốn nếm một lần ??” Dương Túc cáu lên, hắn không muốn bản thân mệnh danh lại bị bẻ cong như vậy.
“ Thôi, thôi…”
“…”×— QUẢNG CÁO —
………
Bọn hắn hành động lần này, chia làm bốn ngả thăm dò…
Đào Hải Bảo và Dương Túc chung đụng.
Quản Tống Hiên: “ Kiếm ta, trước giờ chỉ thua người yêu ta.” Hắn nói vậy liền đi lẻ.
Lưu Ngân Sa kéo Luna đi, nàng nói Louisa đến để học Lưu Kim, tốt nhất nên để hai người ở chung.
……..
Luna cùng Lưu Ngân Sa phi hành về phía đội 1, chuẩn bị tiếp ứng. Bỗng, Ngân Sa vòng tay qua tắt bộ đàm của Luna, rồi cũng làm tương tự với mình, nàng nhìn Luna một lúc, khẽ nói:
“ Nguyệt tỉ, ngươi tâm tư, ta cũng hiểu, ca ca nhờ ta nói với ngươi...”
“ T-Tâm tư của ta ?” Luna đỏ mặt đáp.
“ Đúng vậy, ngươi không về Hoàng Tộc sau khi có được tự do, đó là vì ngươi không muốn bị kiềm nén trong cung cấm đợi gả chồng mà muốn tung bay trên giang hồ, đúng không ?? Ca ca nói với ta, chuyển lời rằng, hắn sẽ luôn hỗ trợ ngươi…”
“ Ừ-Ừm…” Luna bối rối đáp.
“ Nhưng đấy là ca ca nghĩ, ta thấy ngươi còn lý do khác, Nguyệt tỉ, có phải ngươi cũng…không muốn rời xa hắn ?” Lưu Ngân Sa sắc mặt sinh động hết sức nói ra.
“…” Luna không đáp nữa, mắt nàng chỉ nhìn chằm chằm Lưu Ngân Sa, tựa hồ như qua cái hình ảnh của song bào muội muội, có thể thấy một chút…Lưu Kim…
……….
“ Lưu Đế, ngươi trả lời ta được chứ ??”
“ Được, ta là đạo sư, ngươi làm học đồ, như vậy xưng hô.” Lưu Kim tỉnh bơ đáp lại Louisa.
“ N-Ngươi…Đạo sư, ngài có thể cho ta biết,