Lưu Kim há hốc mồm, mất một lúc định thần liền tiếp tục mấp máy môi hỏi tiếp, nàng cũng lịch sự đáp lại…
“ Ta là một trong sáu nhà giả kim tồn tại từ trước Công Nguyên, bọn ta đã nghiên cứu sự phát sinh của vũ trụ này, sự tồn tại, kiến tạo và phá huỷ của từng phân tử nguyên tử…
Ta là người thông hiểu Hoàng Kim nhất, hiểu rõ từ trường còn hơn cả bàn tay ta, có bao nhiêu hoa tay ta đều không biết, nhưng, đường sức từ xung quanh Trái Đất có bao nhiêu đường ta lại rõ ràng…
Bọn ta sau khi ngừng lại quá trình lão hoá liền xưng làm Lục Trụ, đại diện cho sáu trụ cột sức mạnh của thế giới…
Đệ Nhất – Hỗn Trụ.
Đệ Nhị - Hắc Trụ.
Đệ Tam – Huyết Trụ.
Đệ Tứ tức chính Nguyệt Vĩ Hồ ta – Hoàng Trụ.
Đệ Ngũ – Thánh Trụ.
Đệ Lục – Thường Trụ.
Ta còn được biết đến với một cái tên khác: Hoàng Từ - viết tắt lại của Nữ Hoàng Từ Trường Hoàng Kim.”
Lưu Kim đợi hết đoạn này khô khan thuyết giáo liền nói:
“ Vậy…tại sao ngươi lại có tai mèo ??”
“ Hừ, tục nhân, đây là đẹp vô cùng Hồ Ly tai trắng của ta, đừng có đánh đồng !!” Nguyệt Vĩ Hồ nổi cáu.
“ Được rồi được rồi..” Lưu Kim đáp lại.
“ Hồi Lục Trụ còn tại thế, tên Đệ Nhất hắn có thử nghiệm tạo ra các loài vật trong thần thoại từ Hỗn Kim hắn hiểu nhất…
Có Thanh Long…
Bạch Hổ…
Chu Tước…
Kim Quy…
Và Băng Hồ…
Ta vô tình bị dính vào thí nghiệm ấy, Băng Hồ liền dung hợp với ta, khiến cho ta mang hỗn huyết nhân loại hồ ly, cho ta tai trắng này và cả đuôi bông này nữa.
Sau đó, ta liền đổi họ thay tên, lấy Nguyệt làm họ, lấy Băng Hồ làm tên..” Nguyệt Vĩ Hồ vẫy vẫy đuôi nói.
Lưu Kim gật gù đáp:
“ Xác thực, Hỗn Kim rất bá đạo, biến hoá khôn lường..”
×— QUẢNG CÁO —
Nguyệt Vĩ Hồ đưa tay ra hiệu hắn nói đúng, sau đó vuốt vuốt tai mèo…Ngạch, tai hồ ly, nói:
“Ta khi xưa có chế tạo một thiết bị có thể trực tiếp dẫn ý nghĩ thành hình dạng để điều khiển Hoàng Kim, còn cường đại ở chỗ muốn điều khiển bao nhiêu cũng được.
Ta giao thiết bị ấy cho một kẻ tóc đỏ, hắn tốt tính lắm, thiết bị đeo thành một cái vòng đội đầu…
Hắn ta lúc ấy khi thì vũ khí to ngang một gốc cây, lúc thì lại nhỏ như một que tăm…”
Lưu Kim tròn mắt nghe, cảm thấy có chút gợi liền hỏi:
“ Thứ ngươi miêu tả…có phải…Gậy Như Ý ??”
“ Ta nhớ nhân thế có gọi nó như vậy…” Nguyệt Vĩ Hồ đáp lại.
Lưu Kim trực tiếp ngã ra, hắn cảm giác như trước mặt mình là một cái quá cao siêu người rồi, có chút với không tới.
“ Hừm, đến thời điểm nhân loại dùng Nam châm để làm ra la bàn, kì thực kim chỉ là hướng Tây Nam, ta phải mất chục năm đi sắp xếp lại từ trường trên Trái Đất mới có thể khiến nó chạy chuẩn…”
“ Khi nãy ta dùng máy để đẩy tiềm năng từ lực của Hoàng Kim trong người Linh Linh đến cực điểm, qua đó khiến chúng tương tác đẩy nhau mới có thể cho mạch máu lại thông suốt…”
Lưu Kim nhìn Linh Linh, ánh mắt như muốn hỏi, ngươi làm gì mà lại như vậy, nàng cười trừ, đáp:
“ Ừm, ta nghĩ do ta uống lọ nước yến của ngươi nên mới bị như vậy…”
“ Nước yến ??” Lưu Kim tròn mắt hỏi.
“ Thế cái lọ đó không phải nước yến à ??” Linh Linh cũng một mặt bất ngờ.
Lưu Kim hồi tưởng, sực hiểu ra mọi chuyện, hắn mở miệng:
“ Ta ở Linh Quang Trang có được nhân dân tặng cho một lọ nước, họ không nói rõ, chỉ một mực biểu thị nó rất quan trọng, ta thử một ngụm liền nhận ra, đó chính là Hỗn Kim ở dạng lỏng....”
“ Hỗn Kim dạng lỏng khả năng linh hoạt vượt xa dạng rắn, nàng vô tình hấp thụ nó, lợi ích thu được còn cường đại hơn Lưu Kim hiện tại Hoàng Kim năng lực.” Nguyệt Vĩ Hồ chen lời.
“ Ta chưa hề miêu tả ta có Hoàng Kim năng lực !!!” Lưu Kim ngẩn ra.
“ Hừ, ta đường đường là người chưởng quản cao nhất của Hoàng Kim, tất nhiên