“ Vương gia a vương gia, bên phải !!!”
“ Vương gia hỡi vương gia, bên trái !!”
“ Bên bên cái đầu ngươi, nhắc đến nó cũng đã cứa nát tay ta rồi !!!” Lê Tỉnh cáu lên, mắng lũ Hắc Kim đang nhao nhao kêu.
Hắc Kim, tuy là có linh tính, nhưng, linh tính không đồng nghĩa với thông minh, bọn chúng cứ hô hào như vậy chỉ tổ làm mất tập trung hắn.
Chúng bị mắng, liền im lìm, bọn chúng chỉ muốn giúp chủ nhân thôi, sao mà phải gắt.
Bỗng, Hắc Kim cảm thấy một nguồn năng lượng cực mạnh, chúng phân vân không biết nên hé miệng hay không.
“V-Vương gia, phía đó có một thứ vũ khí cực mạnh…” Hắc Kim e dè nói.
“ Ta biết chứ, đấy là lò rèn có bảo kiếm mới của ta mà !” Lê Tỉnh đáp vội
“ Nó đã hoàn tất, thậm chí còn đang mời gọi người đến rút lên…” Hắc Kim đưa ra nhận xét tiếp theo.
“ Vậy chẳng nhẽ lời Hoàng Từ ta bỏ ngoài tai à.” Hắn đáp.
“ Không, nếu cứ trong tình cảnh này, vương gia thảm bại, nhưng, nếu mon men tới rút bảo kiếm ấy, có khi lại chính báo hiệu cho chiến thắng !!” Hắc Kim nhấn giọng.
Lê Tỉnh liếc nhìn, đắn đo một hồi, cuối cùng cũng lao đến phi hành tới lò rèn.
Quá thực nếu ngày thường, hắn chẳng như vậy làm đâu, nhưng, như đã nói ở trên, trận này hắn muốn thắng !!
“ Amago Trường Kiếm – Thức thứ nhất – Bán Nguyệt Trảm !”
Một đường mỹ lệ kiếm phóng ra, tròn trịa mà sắc lẹm nửa đường tròn, chẻ đôi cơn cuồng phong Bạc Mệnh Tấu, mở ra một đường cho hắn thoát.
Bạc Mệnh Tấu cơn lốc lại nhanh vô cùng nhanh đuổi theo, chực chờ tóm hắn vào trong, hắn cố sức rướn mình tiến đến lò rèn.
“ Calibur Trọng Kiếm – Thức thứ nhất – Vịnh Băng Linh Cữu !!”
Người sừng sững, kiếm sừng sững, cùng bổ xuống, núi đá cũng phải tan ra.
-Rầm !!!-
Lò rèn như bong bóng căng một dạng, kiếm hắn vừa chém vào liền nổ tung, đẩy hắn văng ra xa.
Khinh khí cầu của Sue lớn nhanh như được thổi lên, khí nóng nồng nặc vô cùng bốc ra, thoáng chốc đã đủ cho nó căng lên.
“ T-Ta, cuối cùng, cuối cùng cũng đã thành công rồi !!!” Sue hét lên.
Nàng nhanh chóng thiết lập bình đốt, đếm chẵn 10 cái, liên tục ở bên trong túi khí mà duy trì sức nóng.
Khinh khí cầu lớn ngang ngửa gia viên này chầm chậm bay lên, nó quá sức tưởng tượng, hoàn toàn không thể thấy rõ hình dáng.
Lê Tỉnh thoáng mấy giây ngắn ngủi ngắm nhìn, liền quay lại cái kia đỏ ngòm đồ vật lơ lửng treo giữa phòng rèn.
Kiếm ấy, mặt ngang chiều dọc đều có chút giống một tấm ván trượt, trên thân vô số minh văn lõm vào sắc cạnh, tựa như một cái đại địa nứt nẻ đầy cổ đại di tích.
Hắn khẽ một điểm bất ngờ, Calibur Trọng Kiếm vốn đã là một cái lớn đến vượt trội trong hàng ngũ bảo kiếm, giờ đây so ra, e rằng cái này kiếm mới luyện còn to hơn.×— QUẢNG CÁO —
Hắn lao tới, đưa tay trái Komodo ra tóm lấy, cắn răng rít lên một tiếng đau đớn, máu ròng ròng chảy dọc thân kiếm, đỏ tôi càng thêm đỏ huyết.
Linh Linh thấy cảnh đó, lòng cũng bao phần xót xa, ân hận bản thân mình cớ vì sao lại ép hắn đến nước này.
“ Trong luyện kiếm, kiếm của ai, muốn đánh dấu liền huyết tế, mong sao chủ kiếm hoà làm một, kiếm mạnh, chủ cường đại !” Nguyệt Vĩ Hồ một bên nhận xét.
Tay Komodo liên tục tự hồi phục, liên tục bị nóng đến tróc ra, đau đến thấu xương.
Lê Tỉnh mắt gằn xuống nhìn thanh kiếm đỏ này, lấy hơi, rút phắt nó ra.
Máu theo trọng lực chảy ngược xuống, Lê Tỉnh sừng sững giơ kiếm, oai dũng tựa như Atlats chống trời một dạng.
“ Ngươi, từ giờ là kiếm của ta, mệnh danh là…” Hắn nói có chút không ra hơi.
-Oành !!!-
Màu đỏ kiếm không kiêng nể tí nào, ngay lập tức rơi lún xuống đất, cắt lời hắn.
Lê Tỉnh tái mặt, kiếm này…so ra còn có chút nặng hơn Đinh Quang Trường Kiếm của Quản Tống Hiên.
“ Linh Linh, ta cần động lực, tiếp tục tấn công đi !!!” Hắn hét lên.
“ Nhưng…, thôi được, ta tin ngươi !!” Linh Linh đáp lại.
Nàng khua tay, một lần nữa dấy lên Bạc Mệnh Tấu, lấy hắn làm tâm, cho Ỷ Lan Trâm xoay tròn, bão bụi