Trong phòng họp đơn sơ mà tráng lệ của Châu Á Quân Khu, một bàn chật cứng người ngồi.
“ Ta không đồng ý, Lưu Kim hắn chắc chắn không có tội, tất cả phải được điều tra lại !!!” Nguyễn Nam rít lên.
“ Ngươi cho rằng như vậy, đã điều tra lại mấy lần rồi, bớt ảo tưởng đi, Lưu Kim chỉ là một cái trẻ tuổi dễ bị cám dỗ người, hắn ta sa ngã, chính là như vậy, không có sai biệt kết quả !!!” Một kẻ khác chen miệng.
Châu Á quân khu được vận hành theo một cái hệ thống…
Nhất Bộ - Một vị bộ trưởng…
Nhị Pháp – Hai vị Pháp Vương…
Tam Quản – Ba vị quân quản có quyền hành chỉ kém Nguyễn Nam một bậc.
Tứ Thánh – Đại diện cho bốn phương đông tây nam bắc trấn thủ.
Ngũ Lão – Ngũ đại trưởng lão luôn phải tuân mệnh chính quyền để hành động.
Lục Dạ - Sáu chi đội Nghĩa Dạ khác nhau.
Thất Dương – Bảy chi đội Nghĩa Dương khác nhau.
Nói chung là, Nguyễn Nam quyền hành cũng không quá lớn, bị phân chia cho Tam Quản, mọi quyết định đều cần bốn người mới có thể quyết.
Trong vụ nghi vấn Lưu Kim là sát nhân hàng loạt này, mọi bằng chứng đều đang chăm chú chĩa vào mặt hắn, nói rằng có tội.
“ Tên Bee võ phái kia cũng đã xác nhận việc hắn cùng Lưu Kim câu kết thông qua kiểm tra trung thực của một anh tú vô cùng nhà tâm lý học, ngươi còn muốn khăng khăng ??” Trịnh Dung Quân Quản nói.
“ Cái nào nhà tâm lý học ??”
“ Fomosa – người hậu tuyển Ironlance thần điện, một kẻ như vậy đức cao vọng trọng, ngươi dám nghi ngờ ư ???” Trịnh Dung tiếp tục đe doạ.
“ Ngươi không biết rồi, Lưu Kim hắn ta có mộ cái ước vọng cứu thế, hắn không bao giờ làm như vậy !!!” Nguyễn Nam đuối lý, chỉ đành cố cãi.
“ Hừ, câm đi, ta so ra chỉ kém ngươi cái tên gọi chức danh, về quyền hành, ba bọn ta ở đây áp đảo !!!” Trịnh Dung hét.
“ Không có chuyện Lưu Kim là sát nhân hàng loạt được !!!” Dương Liễu cũng là một đại biểu cao tầng trong quân đội, trực tiếp phản đối.
“ Tiểu thiên tài, ngươi cùng hắn đều dùng tư tình để nói chuyện, vô lý đùng đùng !!!” Trịnh Dung không khoan nhượng nói.
Xác thực, Dương Liễu biết lần này có kẻ cố ý hãm hại Lưu Kim, nàng vẫn không thể đưa việc hắn là Lê Tỉnh ra được.
“ Ta đề nghị, phát lệnh truy nã toàn cầu với tội phạm Lưu Kim, ngay lập tức cử người đến dinh thự của hắn và Linh Quang Trang để dò xét !!!”
Bốn người có quyền, ba người giơ tay lên đồng tình.
“ Phụng Tử, ngươi điên à, Lưu Kim hắn ta chắc chắn không phải là kẻ như vậy !!” Nguyễn Nam gào lên với Dạ Du Phụng đang giơ tay đồng tình.
“ Đây là cách tốt nhất rồi, phải làm triệt để, càng để bóng gió liền càng có hại cho Long Tử…” Dạ Du Phụng cười hiền nói.
Thường thường mà nói, bốn người bọn hắn sẽ vô cùng cân bằng, chắc chắn phải triệu hồi thêm một vị Pháp Vương đến để phân định.
Nhưng, lần này, Nguyễn Nam thua rồi, Lưu Kim đã trở thành kẻ đồ tể đáng khinh…
×— QUẢNG CÁO —
“Ta có một câu nói bản quyền của Lưu Kim, các ngươi hãy lắng nghe đi…
“ Ta vẫn còn muốn làm vua, sẽ ổn thôi…”
Vậy đó, hãy cứ cùng nhau khăng khăng hắn là tội đồ, đều là dối trá hết !!” Nguyễn Nam cố nói.
Hắn đẩy ghế, đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, vẫn hầm hầm câu giận.
Long Tử, ngươi đâu rồi !!!
…..
Nguyệt Vĩ Hồ, Linh Linh, Lê Tỉnh, Sue đang ung dung tự tại ngồi trên khinh khí cầu mà ăn uống.
Cũng phải nói Sue là một bậc lo xa, buồng lái này bếp núc đều có, đồ ăn cũng có, phòng ngủ các thứ phân chia đều rất hợp lý.
“ Kì diệu thật nhỉ, hoả diễm của ngươi có thể chữa lành vết thương !!” Lê Tỉnh cười.
“ Đó bởi vì nó là