Năm người một thú cứ thế thẳng tiến tới Hắc Dực Thành, dọc đường đi vô số kẻ nhìn tới tam nữ mà phát thèm, nhưng khi Xích Minh Tuyết thả ra uy áp thì chạy mất dép, không có tâm tư mà ở lại nữa.
- Thiếu nữ, tên con là gì vậy?
Nhan Thanh Tâm lúc này mới nhìn qua thiếu nữ bên cạnh Phiên Bạch Long, cười cười hỏi. Thiếu nữ nhìn nàng, ngượng ngùng trả lời:
- Dạ… c..con tên là Nhạc Vũ Y.
Nghe được danh tự của thiếu nữ, cả đám đều dùng ánh mắt thương cảm nhìn về nơi xa, đồng thời miệng không ngừng tán thưởng:
- Không ngờ tiếu Bạch lại có dũng khí đi đội nón xanh cho tiểu tử Lí gia nha.
Đáng lẽ ra lúc này Nhạc Vũ Y đang đau khổ mà tổ chức hôn lễ với một tiểu tử họ Lí, nhưng Phiên Bạch Long từ đâu nhảy đến nháo thành một đoàn rồi nhân lúc hỗn loạn đem nàng đi mất. Sau đó là tràng cảnh lúc này đây.
Phiên Hồng vỗ vai hắn, cười cười:
- Ha ha, không hổ là hảo huynh đệ của ta, có khí chất! Phần đảm lượng này ta vẫn là không theo kịp!
Xích Minh Tuyết nghe được thì khuôn mặt không khỏi đen lại, sát ý tập trung Phiên Hồng. Mở một nụ cười mê người, nàng vui vẻ nói:
- Chàng có vẻ thích cướp tân nương ha? Ta đi làm tân nương của người khác cho chàng cuớp nhé?
Phiên Hồng bỗng cảm giác sau lưng ướt đẫm. Nàng á, dám nghĩ dám làm a, thực thách nàng mà nói thì hắn lỗ nặng rồi!
- Khụ khụ, bản thiếu nạp thiếp đường đường chính chính nha, chỉ có bất đắc dĩ mới cướp tân nương thôi.
Hắn vỗ mông ưỡn ngực nói, một bộ vô cùng tự hào. Xích Minh Tuyết nghe được thì thở dài. Tu luyện giả, tu vi càng cao càng khó sản sinh hậu đại, vì vậy nam tu có tam thê tứ thiếp không phải là chuyện hiếm có gì. Có thực lực thì không gì không thể a.
Hai tháng rất nhanh qua đi, đoàn người đã đến Hắc Dực Thành. Chỉ thấy đây là một thành thị vô cùng đong đúc, tất cả mọi mặt thì không biết cao hơn Hắc Hà Thành bao nhiêu lần, căn bản là không cùng một cấp bậc!
Bí mật thu Hắc Sí Lang vào huyết kiếm, năm người liền cất bước đi vào Hắc Dực Thành. Cũng may mắn là nơi này trị an khá tốt, không có chuyện quấy rối nên tam nữ cũng chỉ bị người nhìn thoáng qua một cái liền thôi.
- Tìm một cái tửu lâu mà ăn trước đi, ta đói…
Phiên Hồng than thở. Quả thật đi đường hai tháng chỉ ăn toàn lương khô với uống nước khoáng, được khi dừng chân thì nướng vài con thú mà ăn, miệng lưỡi năm người cũng muốn hỏng rồi.
Tìm được một cái tửu lâu, năm người vào càn quét như hổ đói khiến khách nhân xung quanh khiếp vía, tiểu nhị cũng hoảng hồn không thôi. Này toàn bộ là nam thanh nữ tú, phhong nhã vô cùng nhưng sao nhìn họ ăn như quỷ đói vậy?
Khi năm người ăn hết đồ ăn của tửu lâu, lúc này tranh cãi ai là người trả tiền. Cảnh này lại làm khách nhân lẫn người đi đường xung quanh chết lặng mà nhìn. Quần áo thì đẹp đẽ, phong cách cũng lộ ra vẻ sang trọng không thiếu tiền trừ cái lúc ăn ra. Thế mà bây giờ lại tranh cãi om sòm ai là người bao?
Có cần keo kiệt như vậy không?
- Các vị mỹ nhân đây, để đó bản công tử chi trả được chứ?
Đang lúc năm người đấu võ mồm vô cùng kịch liệt, sắp đạt tới cao trào thì một thanh niên vô cùng tuấn lãng đi vào, trên tay phe phẩy quạt giấy nhìn vô cùng có khí chất.
- Cút, cha mẹ ngươi chưa dạy người lớn nói chuyện con nít không được cắt ngang sao?
Năm người đang giận không có chỗ phát tiết thì gặp ngay cái tên này, đồng thanh hét lên. Xích Minh Tuyết tuyệt đối là người nóng nảy nhất trong năm người, không nhịn được mà tung một cước, thanh niên này bị đá thẳng lên trời cao. Tiếng hét thảm của hắn làm người xung quanh rùng mình, hầu hết nam nhân cảm thấy hạ thân mát lạnh.
- Thật là một cái mỹ nữ bạo long mà, tốt nhất không nên dây dưa với nàng, kẻo tiểu huynh đệ rời thân mà đi đấy!
Một đám nam nhân ứa mồ hôi lạnh mà chạy mất, tiểu nhị và lão bản đã có ý cho năm người này “ăn cơm bá vương” nhưng thấy hậu quả của thanh niên kia thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Thế là sau hai canh giờ khẩu chiến, năm người bụng réo òng ọc, lại bắt đầu kêu món ăn. Lão bản khổ sáp bảo hết đồ ăn rồi, kết quả bị năm người nói xấu một phen. Quả thật là oan ức a!
Nhưng câu chuyện của năm người đã truyền khắp phố lớn ngõ
nhỏ trong Hắc Dực Thành, vì vậy các tửu lâu khi thấy bóng dáng năm người từ xa liền tự động đóng cửa đuổi khách, khiến năm người khó chịu không thôi.
Một thời gian dài mò mẫm mà không thấy có cái nơi nào để ăn, năm người ủ rũ tìm một khách điếm mà ở lại. Ném một ít ma thạch cho tiểu nhị, năm người thẳng bước lên, không để ý ở một góc khách điếm đang có hai thân ảnh nhìn chằm chằm vào Xích Minh Tuyết.
- Ngươi có để ý cái nữ nhân tóc đỏ kia có chút quen thuộc không?
Một cái nữ nhân trong đó hỏi. Nàng có một khuôn mặt vô cùng đẹp, một mái tóc hồng nổi bật giữa đám đông nhưng ánh mắt xanh biếc của nàng lại lạnh lùng khó tả. Nam nhân đối diện nàng cười cười nói:
- Công nhận có chút quen mắt, nhưng nhớ không ra! À, Tử Diễm, ngươi có nghe qua tin tức hôm nay có năm người náo loạn hết tửu lâu ở đây chưa?
Thiếu nữ gật đầu:
- Hình như trong đó có nữ nhân tóc đỏ đấy thì phải.
Nam nhân nhìn quanh một lúc rồi nói:
- Ta nghe bảo chính nữ nhân đó sút hỏng huynh đệ của người ta rồi! Nữ nhân dữ tợn như vậy hình như cảm thấy ta chưa từng quen nha!
- Ta cũng vậy. Diệp An, ta đi trước.
Thiếu nữ lạnh nhạt nói một câu rồi từ biệt mà đi. Nam nhân kia cũng không lề mề, uống xong cốc trà liền đi ngay.
- Ắt xì!
Xích Minh Tuyết bỗng nhiên hắt xì một cái, thắc mắc mà nhìn quanh:
- Cảnh giới như ta thì không có khả năng có bệnh nha, sao trong lòng lại cảm thấy chột dạ thế nhỉ?
…
Trong không gian của Huyết Lam Kiếm.
Lúc này có một thanh niên đang gắng sức giao chiến với một đầu Hắc Sí Lang. Chỉ thấy Phiên Hồng rất chật vật, vết thương trên người cũng không ít.
- Xem chiêu!
Thanh niên lao lại, bàn tay tung một quyền, một đầu hắc sắc lệ quỷ oanh về phía trước. Nhưng khi quyền đầu và móng vuốt cách nhau chỉ trong gang tấc, hắn bỗng một quyêng thẳng lên, căn bản là muốn cứng đối cứng với hắc lang!
Ngươi cho ta một trảo, ta cũng thưởng ngươi một quyền! Tuy vậy thanh niên lại chẳng lo lắng gì, ngược lại nở một nụ cười lạnh:
- Phong Ảnh Bộ!
Quát khẽ một câu, thân ảnh nhỏ bé biến mất, khi xuất hiện lại thì đã đứng dưới bụng hắc lang, sử xuất ra một quyền khinh thiên động địa!
Vù!
Không có tiếng va chạm máu thịt, chỉ thấy một quyền nện vào không trung, hắc quỷ cũng bạo liệt tại chỗ, khí lãng thổi quét tứ phương nhưng đầu hắc lang đã rời xa vùng chiến.
- Lại thua rồi! Được rồi, xuống đi tiểu Lang, hôm nay cảm ơn ngươi!
Đầu Hắc Sí Lang nguyên bản sát khí phừng phừng lúc này hiền như chó Nhật, cụp đầu vẫy đuôi trước mặt thanh niên. Lúc này, một lão giả tiến đến, cười cười:
- Tiểu tử, ngươi thích tự ngược cứ để lão phu ngược ngươi, tội tình gì mà phải dùng thú sủng để ngược vậy?
Thiếu niên đổ một thân mồ hôi lạnh. Có một lần nhờ lão già này luyện tập cùng, không ngờ lão cho bản thân chạy vài trăm dặm vẫn chưa buông tha, phải lợi dụng uy thế của Huyết Lam mới chịu thôi. Kí ức ùa về, rõ môn một như ngày hôm qua khiến hắn vô thức từ chối, mà có suy nghĩ hắn cũng sẽ từ chối!
Lão này thấy người khổ sở nha, nhìn cái mặt lão lúc đó như lên đỉnh vu sơn vậy, làm hắn sởn hết da lông.
- Đi ra ngoài thôi, nói chuyện với Xích Minh Tuyết một lúc.
Phiên Hồng thở dài, cắn vài viên Liệu Thương đan cấp thấp hắn rảnh tay luyện chế rồi đi ra ngoài, một cuộc trò chuyện như vậy là từ buổi chiều tới tận canh ba!
Xích Minh Tuyết nhìn Phiên Hồng đang ngồi minh tưởng thì cười lên vui vẻ, thì thầm:
- Gặp nhau ngày thí luyện! Chúc huynh thành công!
Rồi nàng viết một cái phong thư bịa một cái lí do rồi đi mất, để lại Phiên Hồng đang ngồi minh tưởng.