Đế Vương Vạn Giới

Thiên đạo thần thú


trước sau

**Xong rồi nha các đạo hữu mong chờ từ trưa tới giờ:))

- ----------------------------

- Oáp…

Sáng hôm sau, Phiên Hồng lười biếng mở mắt ra, cùng lúc đó trong phòng của hắn có thanh âm trong trẻo vang lên:

- Dậy rồi sao?

Nghe được thanh âm quen thuộc, Phiên Hồng ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, trước mắt là thiếu nữ đã từng chung sống 5 năm qua. Hắn vui vẻ gật gật đầu rồi ngồi dậy, lại ăn đồ mà Xích Minh Tuyết chuẩn bị cho.

Một lúc sau vẫn thấy cô nàng ngồi trong đó, hắn tò mò hỏi:

- Tuyết nhi, nàng không cần tập luyện sao?

- Chờ chàng tập kiếm với ta! Sao, không thích sao?

Thấy vẻ mặt như muốn rời đi của nàng, Phiên Hồng cười khổ nịnh nọt:

- Đâu đâu, ở với nàng ta vui còn không kịp….

- Được cái dẻo miệng!

Xích Minh Tuyết đỏ bừng mặt gắt giọng, bản thân quay ra chỗ khác.

Ọc ọc…

Một cái tiếng kêu kì lạ vang lên trong không gian yên tĩnh đó. Phiên Hồng nghe được thì không khỏi lo lắng nhìn tới Xích Minh Tuyết:

- Chưa ăn sáng sao?

Xích Minh Tuyết nghe hắn hỏi vậy thì ngại ngùng gật gật đầu. Phiên Hồng chỉ cười nhẹ, nói:

- Nào, lại đây!

Rồi lấy tay vỗ vỗ trên người mình. Xích Minh Tuyết tuy ngại ngùng nhưng vẫn đi lại, ôn nhu mà ngửa đầu trong lòng hắn, ánh mắt chăm chăm vào Phiên Hồng.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nhai các đồ ăn trong miệng, làm một động tác nuốt rồi nói:

- Mở miệng ra, ta đút cho nàng!

- Như vậy ngại…. a, ược ồi e ở à…

Nàng còn chưa kịp từ chối thì Phiên Hồng đã cưỡng ép mở miệng nàng ra, khiến cho Xích Minh Tuyết chỉ ú a ú ở mà chấp thuận.

Đôi mắt nàng nhắm lại, chờ đợi khoảnh khắc mà hắn đút đồ ăn vào miệng, chỉ suy nghĩ thôi mà không khỏi khuôn mặt đỏ như trái táo, diễm lệ vô cùng.

Nhưng lại khác xa với nàng suy nghĩ, khi đôi mi thanh tú vừa khép lại, một đôi môi đã lấp đầy nàng khiến Xích Minh Tuyết đầu óc trống rỗng, cứng đơ như tượng đá.

Thừa dịp nàng còn chưa phản ứng lại, Phiên Hồng đã đẩy hết thức ăn trong miệng vào Xích Minh Tuyết. Một lúc sau khi thấy nàng bắt đầu khó thở thì hắn mới lưu luyến rời ra.

- Chàng…. Xấu xa!

Xích Minh Tuyết từ nhỏ được giáo dục rất đàng hoàng nên chẳng biết nói câu thô tục nào, chỉ đành ấm ức mà mắng Phiên Hồng, tuy nhiên trong lòng lại thấy vô cùng ngọt ngào.

- Hết đói chưa?

Phiên Hồng ung dung hỏi, tiếp tục ăn như chưa có gì xảy ra. Xích Minh Tuyết nghe vậy thì cái đầu nhỏ lắc lia lịa, nàng sợ bản thân nói lung tung lại cho tên sắc lang này chiếm tiện nghi a.

- Đùa thôi, chút ta nấu cho nàng ăn!

Phiên Hồng nhìn khuôn mặt như đề phòng trộm cắp của Xích Minh Tuyết mà ha hả cười lớn, thầm nghĩ biểu cảm của nàng lúc này rất là đáng yêu.

- Chàng biết nấu ăn sao?

Xích Minh Tuyết nghi hoặc nhìn hắn. Phiên Hồng chỉ cười hì hì gõ trán nàng một cái rồi tiếp tục ăn. Một lúc sau, hắn ợ một cái rồi bắt đầu tiến vào phòng bếp, hỏi vọng ra ngoài:

- Quý cô muốn ăn gì nào?

- Ưm, món ngon nhất đi!

Xích Minh Tuyết vui vẻ cười với Phiên Hồng, cùng lúc đó hắn bắt tay vào làm công việc. Chưa đầy hai cái hơi thở, tất cả nguyên liệu hắn cần đã từ trữ vật giới chỉ bay ra, nằm gọn trên cái bàn đá.

- À quên, kêu Mặc huynh luôn vậy!

Phiên Hồng lúc này mới nhớ trong tiểu viện không có trận pháp đặc thù chuyển hóa ma khí thành hỏa diễm, đành phải dặn dò Xích Minh Tuyết một tiếng mà bay tới Ngân Đao sơn, trên đường đi ai cũng phải tránh né hắn rồi kêu một tiếng sư huynh rất cung kính, làm tâm trạng hắn vui vẻ không dứt.

Một đường chạy thẳng tới tiểu viện của Mặc Huyền Đao, từ bên ngoài Phiên Hồng đã gọi vọng vào, rất nhanh đã có một đôi nam nữ đi ra. Nam tất nhiên là Mặc Huyền Đao anh tuấn tiêu sái, trong tinh thần hôm nay có vẻ vô cùng thoải mái. Còn Tiết Thanh Loan bên cạnh mặt đỏ ửng, quàn áo có đôi chỗ nhăn nhúm, Phiên Hồng vừa nhìn liền biết tối hôm qua hai người này kịch liệt như thế nào, thầm tiếc bản thân đi ngủ không tận hưởng được ôn hương nhuyễn ngọc.

- Hai người qua nhà ta ăn sáng không?

Mặc Huyền Đao và Tiết Thanh Loan nghe được lời mời thì vui vẻ gật đầu, “chiến đấu kịch liệt” làm hai người có phần hơi đói.

Thế là ba người cưỡi một đầu Huyết Nhãn Hạc của Tiết Thanh Loan tới nhà Phiên Hồng, trên đường đi Phiên Hồng truyền âm trêu chọc Mặc Huyền Đao khiến tên này da mặt thường rất dày cũng phải đỏ mặt mà nói tránh, không khí rất vui vẻ.

- Chờ lâu chưa?

Vừa bước xuống đất, Phiên Hồng lo lắng hỏi Xích Minh Tuyết. Lỡ nàng mà bị đói ngất đi thì “nhạc phụ đại nhân” của hắn có khi nổi bão không chừng, nghe đồn vị “nhạc mẫu” cũng không phải hiền lành…

Để nhị nữ chờ đợi ở ngoài, Phiên Hồng dắt Mặc Huyền Đao vào trong bếp, thì thầm:

- Huynh đệ, dùng chân khí lên lửa đi cho ta nấu cơm a…

Lúc này Mặc Huyền Đao mới rõ lý do Phiên Hồng đột nhiên mời hai người ăn sáng, hóa ra là không có lửa mà nấu. Mặc Huyền Đao trừng mắt với Phiên
Hồng một thoáng, nhưng sợ tiếp tục bị trêu chọc nên ngoan ngoãn châm lửa lên, Phiên Hồng cũng thuận lợi nấu nướng.

Một khắc sau thức ăn phong phú đã tràn ngập cái bàn gỗ ngoài kia, Tiết Thanh Loan và Xích Minh Tuyết ngửi thấy đồ ăn toát ra mùi thơm thì không khỏi ngạc nhiên, lại chẳng ngờ cái tên này còn biết nấu ăn.

- Ngại ngùng cái gì? Ăn đi?

Nhìn nhị nữ đang trố mắt nhìn đống thực phẩm mà Phiên Hồng cười khổ, gắp thức ăn cho từng người. Mặc Huyền Đao thấy được hắn gắp cho cả nữ nhân của mình thì trố mắt, cái tên này muốn ném mặt hắn đi hả?

- Nhìn cái gì? Ngươi không gắp thì ta gắp cho nàng, để nhìn nữa nguội đi không ngon a!

Thế là cả bốn người ăn cơm. Chưa ăn thì tỏ vẻ ngại ngùng, ăn rồi thì như hổ đói, luôn miệng kêu ngon không dứt. Phiên Hồng thấy ba người ăn như vậy thì vui vẻ, bản thân no rồi nên ăn cũng không nhiều, còn lại để ba người kia dọn bàn.

Một ngày rất nhanh trôi qua. Sau khi ăn sáng thì bốn người bắt đầu tập luyện với nhau cho tới chiều, rồi ai về nhà nấy. Lúc này Phiên Hồng mới nhớ tới quả trứng hôm nọ đoạt được, liền lấy ra ngắm nghía.

Cũng chẳng khác gì so với ngày hôm đó, lớp vỏ màu trắng, tản mát ra kim sắc quang mang. Không những thế còn chứa thiên đạo uy áp nhàn nhạt.

- Tiểu tử, đem quả trứng kia vào đây!

Bỗng trong thức hải vang lên âm thanh của lão giả. Phiên Hồng nhanh chóng đi vào, lão giả này không nói thì thôi, toàn cợt nhả chứ nói nghiêm túc thì có chuyện lớn.

- Bạch lão, lâu ngày không gặp!

Phiên Hồng vui vẻ chào hỏi. Bạch lão chăm chăm nhìn quả trứng, ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn tới Phiên Hồng:

- Ta cũng phải hổ thẹn với vận khí của ngươi, quả nhiên đâu đâu cũng thấy cứt chó!

Phiên Hồng nghe được thì không hiểu ra sao. Bỗng nhiên lại nói mình may mắn, thế là thế nào?

- Xem ra ngươi chưa biết về quả trứng này, để lão phu giảng giải cho ngươi nghe.

Thế là Phiên Hồng lại mất hai canh giờ mà nghe Bạch lão thuyết giảng, càng nghe, ánh mắt hắn lại càng mở to ra, khắp khuôn mặt tuấn tú là vẻ khiếp sợ.

- Như vậy chỉ cần một thời gian nữa là nó sẽ nở ra?

Phiên Hồng tò mò hỏi, cố nén nỗi vui mừng trong lòng. Quả trứng này a, khi nở ra chắc chắn là Thiên Đạo thần thú, phải nói là vương trong thần thú, vương của Thiên Đạo!

Người ta nói thần thú có sức mạnh vô cùng cường hãn với khả nàng dị bẩm, tuy nhiên vẫn không chống đỡ được với Thiên Đạo. Thiên Đạo điều khiển vạn vật, là quy tắc của vạn vật. Mọi thứ đều có thiếu sót bởi vì Thiên Đạo.

Tuy nhiên Thiên Đạo thần thú lại khác. Thần thú có khi chết trong lúc độ kiếp, thế nhưng Thiên Đạo thần thú lại không bao giờ có độ kiếp mà còn có thể điều khiển Thiên Đạo, mỗi một cử chỉ đều là Thiên Đạo uy áp, không ai có thể phản kháng được dù thực lực có mạnh hơn.

Thử nghĩ xem, lúc đánh nhau, không cần Thiên Đạo thần thú đánh cùng, chỉ một mình dựa vào uy áp nó tạo ra mà đánh với kẻ địch, không thắng cũng khó!

- Ừ! Nhưng trước khi nở, đặc biệt là tới gần thời gian nở lại càng phải giữ gìn cẩn thận! Thiên Đạo thần thú sinh ra sẽ chỉ nhận người thấy nó chào đời làm chủ, còn khi sinh ra mà không có nhân loại hay thú nào khác chứng kiến thì sẽ vĩnh viễn vô chủ, chờ nó mạnh lên sẽ là một hồi hạo kiếp!

Phiên Hồng nghe được lão giả dặn dò mà run sợ, thầm nghĩ có nên luộc ăn không. Bạch lão mà biết được hắn nghĩ gì thì bảo đảm Phiên Hồng sẽ bị chôn sống.

- Theo ta xem xét thì khoảng hai năm nữa nó sẽ nở ra!

Bạch lão để lại một câu nói rồi cấp tốc đuổi Phiên Hồng ra ngoài, bản thân lại làm ba cái trò bậy bạ….

- Thiên Đạo thần thú…

Phiên Hồng kích động lẩm bẩm một tiếng rồi rơi vào trầm tư. Lỡ trứng nở trong lúc hắn tu luyện thì chắc chắn toang, hạo kiếp chắc chắn không tránh được. Luộc ăn thì có chỗ tốt vô cùng lớn, ít ra theo lời Bạch lão thì có hưởng một chút huyết mạch của thú trong trứng tăng cường tu luyện, lôi điện chắc chắn sẽ vô hại.

Nhưng hắn rốt cuộc vẫn cất quả trứng đi, khi nào thấy nhẫn có biến chắc chắn sẽ xem trứng nở.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện