"Nghe bảo kỳ này lớp mình có học sinh chuyển đến đấy!"
Chẳng hay đứa nào hô lên mà giọng không to không nhỏ, không lôi kéo được sức chú ý của thần dân trong lớp.
Ngày tập trung trước khai giảng, ai nấy đều tất bật nhận sách nộp bài tập, tiếng ồn ào trải khắp từ phòng học lớp 11A1 ra đến hành lang, át đi giọng nói ấy, chỉ có vài học sinh ngồi mấy bàn đầu nghe thấy.
Một bạn nữ đi sang gõ sách mới lên mặt bàn người vừa phao tin: "Chương Khả, tin tình báo của ông quá nửa là tin sai, ông ngừng đi được không?"
Chương Khả chớp cặp mắt nhỏ tròn xoe: "Lần này cam đoan là thật!"
Vài học sinh khác nghe thấy bên này nói chuyện rôm rả cũng dừng việc sắp xếp sách giáo khoa mới, xúm lại góp vui.
"Ông nghe đâu đấy? Tin nổi không vậy?"
"Lớp 11 chuyển trường...!Liệu có phải không còn nước học tiếp ở trường khác không nhỉ?"
"Tụi mày toàn hỏi đâu đâu, có biết nắm trọng điểm không thế? Đương nhiên phải hỏi đấy là alpha hay omega trước rồi!"
"Thôi đê, cưng xem lớp mình được mấy mống alpha với omega? Tài nguyên khan hiếm mà cưng còn trông mong miếng bánh từ trên trời rơi xuống à?
"Ầy! Cậu nói chuẩn đó!" Chương Khả đẩy cái kính không tồn tại, ra chiều bí hiểm: "Lần này lớp mình sắp có bánh từ trên trời rơi xuống thật."
*
Văn phòng lớp 11.
"Được rồi, thủ tục nhập học của em đều đã xong, chốc nữa theo thầy đến lớp gặp các bạn mới."
Ngô Quốc Chung gom hồ sơ trên bàn đưa cho cậu học sinh đứng bên cạnh, nhân tiện định vỗ vai cậu chàng để khích lệ, dè đâu giơ tay ra mới thấy cậu này cao quá mình không với tới, chỉ đành lúng túng rụt về: "Tưởng Nghiêu, sau này em đã là một phần của lớp A1 chúng ta, phải hoà đồng với các bạn nghe chưa."
Cậu học sinh nhoẻn miệng cười: "Vâng thưa thầy."
Hàm răng trắng bóc, trông sáng sủa ra phết.
Ngô Quốc Chung thấy hắn ngoan ngoãn thì tạm yên lòng.
Chuyển trường vào thời điểm này ít nhiều gì cũng có chút vấn đề, không bị trường cũ đuổi học thì gia đình cũng gặp biến cố, nhưng hồ sơ của Tưởng Nghiêu lại gần như sạch sẽ.
Nếu phải nói kỳ lạ ở đâu...
"Phụ huynh của em không đến cùng em sao?"
"Dạ, bố mẹ em bận lắm, với lại nhà em xa nên không phiền bố mẹ."
"À...!Thầy thấy trước đây em học ở Trung học số 8 Đông Thành, nhà cũng ở Đông Thành hả?"
"Vâng thưa thầy."
"Thế thì xa thật, em đăng ký nội trú chưa?"
"Em định lát nữa đăng ký rồi chuyển vào trước khai giảng.
Thầy yên tâm, em có thể tự mình xử lý."
Ngô Quốc Chung mừng húm: "Bảo thấy yên tâm...!Thằng nhóc em cũng hiểu chuyện lắm."
Tưởng Nghiêu mỉm cười cúi đầu như hơi ngại, tóc mái hơi dài rủ xuống chắn hết tầm mắt.
Hứa Bối Ni - giáo viên tổ tiếng Anh đối diện - vừa thu xong bài tập hè trở lại văn phòng, theo sau là ba bốn học sinh bê bài tập, ngoảnh đầu bắt gặp học sinh lạ mặt đứng chỗ Ngô Quốc Chung thì cười hỏi: "Lão Ngô, học sinh lớp thầy đấy à? Sao chưa thấy bao giờ nhỉ."
Ngô Quốc Chung thuận miệng trả lời: "Học sinh mới chuyển đến lớp tôi, là alpha."
Mấy học sinh đang rì rầm chồng bài tập lên bàn nghe vậy thì mắt lập tức sáng rực, ngó sang bên cạnh Ngô Quốc Chung.
Đến khi nhìn rõ cậu học sinh mới là alpha kia, cả bọn lại tụt hứng ngoảnh về, tiếp tục chuyển bài tập.
Người nổi bật trong cánh alpha phần lớn đều có ngoại hình xuất sắc và pheromone đậm, cộng thêm số lượng khan hiếm nên thường rất được chào đón.
Nhưng cũng có một số alpha điều kiện bình thường, không khác gì các beta.
Ngoại hình của Tưởng Nghiêu rõ ràng thuộc kiểu sau.
"Chà, học sinh chuyển trường?" Hứa Bối Ni mới đi dạy được năm sáu năm, chưa gặp học sinh chuyển trường bao giờ nên tò mò hỏi: "Trước em học trường nào?"
"Trung học số 8 Đông Thành." Ngô Quốc Chung nói: "Tưởng Nghiêu, đây là cô Hứa, giáo viên tiếng Anh lớp ta."
Tưởng Nghiêu cúi người: "Em chào cô Hứa."
"Ừ chào em." Hứa Bối Ni nở nụ cười: "Trung học số 8 là trường top 1 top 2 của thành phố, sao em lại chuyển đến trường mình?"
"Cô ơi cô quá khen rồi ạ, Trung học số 1 cũng là trường top 1 top 2 mà." Tưởng Nghiêu mỉm cười đáp lại.
Trung học số 1 Tây Thành và Trung học số 8 Đông Thành chính là trường top "1" và "2" trong các trường cấp ba trên địa bàn toàn thành phố.
Thành tích thi đại học hàng năm của hai trường chênh nhau rất nhỏ, thay phiên chiếm cứ ngôi đầu, có tiếng là trường anh em.
Anh em ở đây là cái kiểu "anh em tốt" năm nay anh đá tôi xuống thì sang năm tôi đè đầu anh, yêu nhau lắm cắn nhau đau nhiều năm, đến nay vẫn chưa thể phân được thắng thua.
Nếu Tưởng Nghiêu đã từ Trung học số 8 chuyển đến thì ắt hẳn kết quả học tập cũng không dốt đi đâu được.
Hứa Bối Ni thấy hắn hỏi một đằng trả lời một nẻo cũng không bới móc, hỏi rồi coi như thôi, trò chuyện thêm đôi câu bèn chỉ huy học sinh đi bê bài tập tiếp.
Ngô Quốc Chung nhìn đồng hồ, thấy đã đến giờ thì nói: "Chắc các bạn nhận sách mới xong hết rồi, thầy trò vào lớp thôi."
"Vâng." Tưởng Nghiêu khoác cặp chỉnh quai đeo, lúc cúi đầu, chiếc kính gọng đen trượt nhẹ xuống, mắc giữa sống mũi cao.
"Chậc..."
Hắn dựng ngón giữa đẩy mắt kính.
*
Trong lớp, học sinh xúm lại nơi bàn đầu nhiều hơn ban nãy, Chương Khả bắt chéo chân đắm chìm trong ánh mắt của quần chúng, dáng người nhỏ thó ưỡn thẳng, nói vài câu lại cầm quyển sách cuộn tròn vỗ lên lòng bàn tay cứ như đang kể chuyện không bằng.
"Cam đoan là tin thật! Nãy tôi đi nộp bài cho giáo viên Hóa, từ xa đã thấy cái bạn cao ngồng cạnh lão Ngô, ầy, chiều cao bét nhất cũng phải 1m85, làm lão Ngô trông chẳng khác nào học sinh tiểu học hố hố hố..."
Lớp trưởng lớp A1 Trần Oánh Oánh bên cạnh cậu ta nhấc chân đá bàn cậu ta: "Nói nhảm ít thôi, rốt cuộc có phải alpha không? Đẹp trai không?"
"Ui chao! Bà cô ơi đừng đanh đá thế chứ, cao vổng lên vậy lại không phải alpha à? Tôi không thấy mặt nhưng chỉ nhìn bóng lưng với chiều cao ấy thôi...!chắc chắn là một A mạnh mẽ!"
"Hóa ra anh đây chỉ thấy mỗi bóng lưng à?" Một alpha khác của lớp A1 là Hàn Mộng cười xùy, vuốt ngược tóc ra sau: "Tôi còn tưởng có trai đẹp chuyển đến cơ...!Mà thôi, kệ cậu ta ngon trai hay không thì ngôi vị chàng đẹp trai số một Trung học số 1 sao thoát được tay tôi."
Trần Oánh Oánh trợn mắt: "Mỗi ông tự cảm thấy mình đẹp, làm gì có omega nào cảm nắng ông?"
Hàn Mộng tức mình giơ lan hoa chỉ: "Trần Oánh Oánh! Đừng có mà ăn nói quá đáng nhá!"
Hầu hết học sinh trong lớp đều đã nhận sách xong, biết thầy chủ nhiệm sắp vào nên tám chuyện khẽ khàng hơn.
Tiếng rống của Hàn Mộng vang xa gấp mấy lần lúc Chương Khả nói, thành thử gần như cả lớp đều có thể nghe thấy.
Ở bàn cuối cùng cạnh cửa sổ lớp học, một học sinh nằm bò ra bàn ngủ đang thoáng cựa mình.
"Mày bé tiếng chút coi!" Chương Khả khẽ giọng: "Đừng đánh thức ai kia!"
"Biết rồi biết rồi, vừa nãy không để ý ấy mà..."
Mọi người im lặng vài giây.
"Rốt cuộc lão Ngô có vào không nhể?" Trần Oánh Oánh hỏi.
Em vừa hỏi xong thì cửa phòng học bị một giọng nói sang sảng oanh tạc: "Các em học sinh! Đã lâu không gặp!"
Bình thường Ngô Quốc Chung nói chuyện nhỏ nhẹ, nhưng hễ đứng trên bục giảng là tràn đầy năng lượng, giọng như tiếng chuông tuyên truyền giác ngộ.
Trần Oánh Oánh vỗ con tim bé nhỏ bị giật mình ngồi về chỗ: "Chẳng sớm thì muộn mình cũng bị lão Ngô dọa chết khiếp..."
Các học sinh khác cũng nhao nhao ổn định chỗ ngồi, phòng học nháy mắt đã trật tự.
Theo sau Ngô Quốc Chung là một cậu trai cao ráo.
Cậu học sinh cúi đầu, tóc mái rất dài che khuất mắt, chiếc kính gọng đen quê mùa vừa to vừa nặng chiếm nửa khuôn mặt.
Không hề có