Chỗ này không thể ở tiếp.
Lúc sắp đi, Doãn Trạch muốn thuyết phục anh mình cùng nhau về nhà, Doãn Triệt ngó anh bạn đang nhìn chằm chằm ở ngoài quán: "Thôi, mấy hôm nay anh với cậu ấy...!có việc, em nói với bố mẹ là anh không về giúp anh."
Mắt Doãn Trạch lại đỏ hoe: "Anh, anh bị anh ta đánh dấu rồi đúng không?"
"...!Sao em biết?"
"Cả người anh từ trên xuống dưới đều là mùi của anh ta, nồng chết đi được, anh vừa vào quán em đã ngửi thấy rồi." Doãn Trạch nghiến răng nghiến lợi: "Có phải hôm qua anh ta không đưa anh đi tiêm ức chế, thừa lúc anh yếu ớt cưỡng ép đánh dấu anh không? Em biết ngay cái đồ lòng lang dạ sói đấy mà, con mẹ nó tên họ Tưởng đúng là không bằng cầm thú!"
"..."
Nói với em trai về vấn đề này thật sự quá xấu hổ, Doãn Triệt thanh minh mình hoàn toàn tự nguyện xong bèn vội vã kết thúc cuộc gặp mặt, nói tiếp e rằng hai ông thần thù nhau đánh nhau ngay trên phố mất.
Hôm nay gió không lớn nhưng nhiệt độ hạ thấp, Tưởng Nghiêu đứng ngoài quán đợi gần một tiếng, cóng đến mức chân tay lạnh ngắt, thấy cậu ra thì xoa tay làm ấm rồi bưng mặt cậu: "Sao mắt lại đỏ? Thằng em trời đánh chọc cậu khóc à?"
"Không khóc."
Hiểu lầm ngần ấy năm hóa giải trong phút chốc, không chỉ Doãn Trạch xúc động mà cậu cũng hơi không nén nổi lòng.
"Không khóc là được, nếu không nó đừng hòng đi." Tưởng Nghiêu sờ trán cậu: "Cơ thể thoải mái không? Muốn về hay đi tiếp?"
Doãn Triệt ngẫm nghĩ: "Ra biển đi."
Tưởng Nghiêu không nói hai lời ngồi lên xe: "Lên."
Xe lao nhanh như chớp, thẳng tiến không lùi.
Đây là lần thứ ba Doãn Triệt đến biển ở Đông Thành.
Hai lần trước đều là giữa hè, biển xanh cát vàng mặt trời chói chang, khách du lịch đông nườm nượp.
Lần này là ngày đông giá rét, nước biển xanh đậm sâu thẳm, nơi chân trời sóng lớn cuộn trào, gió biển cắt da cắt thịt, bãi cát không một bóng người.
Tưởng Nghiêu đỗ xe ven đường, nắm tay cậu cho vào túi áo, hắn nói rằng làm thế để tiện cảm nhận cậu có nóng hay chăng.
Thật ra hắn chỉ muốn nắm tay mà thôi.
Cảm giác xỏ giày giẫm lên mặt cát và đi chân trần trên cát như mùa hè năm ngoái khác hẳn nhau.
Nửa năm...!nháy mắt đã trôi qua.
"Anh ơi."
"Ơi?"
Thở ra đầy khói trắng, bỗng dưng Doãn Triệt rất muốn hỏi: "Cậu nói xem, nếu không xảy ra những việc đó, tôi sẽ là người thế nào?"
Tưởng Nghiêu ngẫm nghĩ chốc lát: "Chắc sẽ là bé thỏ mềm mại dễ thương."
Sau đó hắn lại cười: "Thật ra bây giờ cũng không khác mấy."
Thích làm thủ công, thích gấp sao, thích ăn đồ ngọt...!Nếu không xảy ra những việc đó, chắc hẳn Doãn Triệt sẽ như hầu hết omega khác, hoạt bát đáng yêu, ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Cậu sẽ là một người anh tốt thích chăm sóc người khác, cũng là người yêu tốt ân cần dịu dàng.
Hiện giờ cậu chỉ giấu những đặc điểm tính cách ấy đi mà thôi, bản tính của thỏ con thật ra luôn là bé thỏ.
"Mềm mại...!đáng yêu? Đấy là hình mẫu lý tưởng của cậu?" Doãn Triệt hỏi.
"Tất nhiên, trước đây tôi thích nhất kiểu này."
"Vậy cậu thích tôi bây giờ hơn hay thích tôi như thế hơn?"
...!Lại là câu hỏi trả lời kiểu gì cũng chết.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Tưởng Nghiêu lựa chọn đáp án bảo thủ nhất: "Tôi thích hết, bây giờ cũng là hình mẫu lý tưởng của tôi."
"Qua quýt."
"..."
"Người bạn gái cũ gặp hôm nay cũng là hình mẫu lý tưởng của cậu?"
Tưởng Nghiêu hơi rén: "Hình mẫu trước đây thôi..."
"Các cậu hẹn hò bao lâu?"
"Mỗi một tuần..."
"Có mỗi một tuần." Doãn Triệt hừ khẽ: "Đồ nhiệt tình được ba phút, nếu tôi như thế hẹn hò với cậu, chắc cũng có kết quả tương tự."
"Tôi thừa nhận tôi là kiểu hơi nhanh chán." Tưởng Nghiêu chụp lấy bàn tay trong túi áo, mười ngón đan xen: "Nhưng đấy là với người khác, với cậu thì ngày nào tôi cũng có thể sôi sùng sục 480 lần." [1]
[1] Nhiệt tình ba phút (三分钟热度) là kiểu cả thèm chóng chán, một ngày có 1440 phút, sôi sùng sùng 480 lần tức là nhiệt tình cả ngày.
Mất một lúc Doãn Triệt mới hiểu, không nhịn được giương khóe môi.
Alpha EQ thấp thỉnh thoảng cũng nói mấy lời tán tỉnh cảm động bất ngờ, cậu khó mà đỡ được.
Biển mùa đông thật sự quá lạnh, thời tiết không đẹp còn đổ mưa phùn.
Hai người chưa đi bao xa đã vòng về, lần theo dấu chân ban đầu quay lại chỗ đỗ xe.
Ngoảnh đầu nhìn biển cả sau lưng, con sóng lớn đằng xa dâng trào cuồn cuộn, biển động dữ dội nhưng không hề đáng sợ.
Mai này khi nhớ lại, có lẽ chỉ còn sự đồng hành ấm áp của mọi người, tiếng cười đùa rộn rã của các bạn, cùng với hơi ấm của người bên cạnh trong giờ phút này.
Tất cả đã qua thật rồi.
*
Đôi trẻ về đến biệt thự mới sực nhớ tối mai là giao thừa.
Giao thừa năm nay trùng với lễ tình nhân, Đông Tây kết hợp, khắp phố lớn đều là các cặp đôi đi hẹn hò.
Hai người không ra ngoài mà hẹn hò ở nhà, chủ yếu là trên giường, thi thoảng cũng xuống phòng khách, phòng sách và vào phòng tắm.
Lần gần nhất lúc được Tưởng Nghiêu bế ra khỏi phòng tắm, cả người Doãn Triệt đều không ổn lắm.
Không phải cậu không biết alpha tuổi này vừa được khai trai dữ dội nhường nào, cũng không phải chưa chuẩn bị tâm lý, nhưng mức độ Tưởng Nghiêu đòi cậu vẫn vượt quá phạm vi chịu đựng của cậu.
Dù đang trong kỳ ph@t tình, cậu cũng cảm thấy hai ngày nay thật sự là dâm loạn không có chừng mực.
Hễ nhiệt độ tăng là cả hai lao vào quấn quýt, hết nóng cũng chưa chắc có thể tách nhau ra.
"Ăn socola không?" Người yêu hệ ăn thịt đã no nê bất chợt đề nghị ăn tráng miệng.
Doãn Triệt đang mệt không muốn ăn gì, nhưng thấy hắn cực kỳ hào hứng thì nói: "Tùy cậu."
"Cậu xem tôi làm." Tưởng Nghiêu kéo cậu.
Doãn Triệt rụt chân về: "Không đi."
"Đi đi mà, tiện thể chụp với tôi bức ảnh đăng trang cá nhân."
"Chụp ảnh làm gì?"
"Tối nay toàn người đăng bài khoe tình yêu, người yêu cậu cũng muốn tận hưởng niềm vui đấy."
"Mấy hôm nay cậu chưa đủ vui chắc? Bất cứ việc gì cũng không thể quá độ, người yêu ạ."
Tưởng Nghiêu đ è xuống: "Cậu không đi thì tôi không làm nữa, bọn mình làm chuyện khác."
"..."
Cuối cùng vẫn phải xuống bếp.
Doãn Triệt ngồi trên bệ bếp đung đưa chân, nhìn người nào đó tự xưng khả năng bếp núc tuyệt vời đun chảy bát bột cacao thứ hai.
Tổng cộng chỉ mấy bước đơn giản mà hắn có thể làm be bét đến mức này, đúng là kỳ tích.
"Cứ chụp thế đi, chụp xong tôi đi ngủ bù."
Tưởng Nghiêu đang lần sờ bát thứ hai một cách rất nghiêm túc: "Không được, làm lại lần nữa, lần này chắc chắn được."
Doãn Triệt cầm điện thoại chụp tách tách: "Bỏ cuộc đi, khả năng làm bằng tay của cậu chẳng phải mọi người không biết."
Chữ như gà bới, vẽ tranh không ra gì, làm thủ công xấu không thể tả, kể cả tay nghề nấu nướng cũng không được tích sự.
Chắc đôi tay này bị nguyền rủa thật rồi.
Tưởng Nghiêu rất cố chấp, nhìn chằm chằm bát socola thứ ba, tập trung một trăm phần trăm tinh thần, tuyệt đối nói không với thất bại.
Doãn Triệt tiện tay chụp ảnh gửi vào nhóm lớp.
Dưới ánh đèn phòng bếp êm dịu, cậu trai cao ráo đeo tạp dề khom lưng nhìn bát, ánh mắt chuyên chú, đẹp trai ngời ngời, dáng vẻ nghiêm túc rất say đắm lòng người.
Không khí ấm áp gói ghém năm tháng yên bình.
Nhưng nhóm lớp không yên bình.
Hàn Mộng: "? Anh Triệt à? Cậu đang làm gì đây? Khoe tình cảm sao?? Sao cậu lại bị Tưởng Nghiêu dạy hư vậy!"
Quách Chí Hùng: "Chắc không phải anh Triệt đâu, có phải Tưởng Nghiêu dùng trộm điện thoại anh Triệt không?"
Trần Oánh Oánh: "Đậu má thế thì cợt nhả quá, bị xóa rồi còn dám quay lại khoe tình yêu."
Bị xóa?
Doãn Triệt xem danh sách thành viên nhóm, đúng là thiếu mất một người.
Chương Khả: "Vãi chưởng gửi ảnh luôn! Tôi gọi cậu là anh Triệt cậu có dám trả lời không?"
Doãn Triệt thẳng thừng gửi tin nhắn thoại: "Sao không dám?"
Chương Khả sợ chết khiếp: "Xin lỗi xin lỗi, hóa ra là chính chủ, thất lễ rồi!"
Tưởng Nghiêu nghe thấy bèn hỏi: "Gửi tin nhắn thoại với ai đấy?"
"Chương Khả." Doãn Triệt tốt bụng nhắc nhở: "Cậu bị xóa khỏi nhóm rồi, muốn tôi thêm lại không?"
"Ừa."
Thế là Doãn Triệt cúi đầu nhìn điện thoại, đúng lúc Hàn Mộng gửi mấy bức ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện, cậu tiện tay bấm xem.
Tưởng Nghiêu chỉnh nhỏ lửa, thuận miệng hỏi: "Thêm chưa?"
"Ừ, thêm rồi."
"Tôi vào nhóm rồi hả? Sao điện thoại không thông báo."
"Thêm vào danh sách đen không thông báo."
"À, hóa ra là thêm vào danh sách đen...!Á?" Tưởng Nghiêu ngoái đầu, trông thấy thỏ con nhà mình mặt lạnh như núi băng, màn hình điện thoại hiển thị lịch sử trò chuyện xin video chúc phúc hôm trước.
"Còn gáy nữa thì ấn đầu cậu vào nồi đấy."
Hôm nay Tưởng Nghiêu rất to gan, đi qua chống tay lên bệ bếp: "Bỏ chặn tôi đi."
Ánh mắt Doãn Triệt nhìn nửa thân trên để trần của hắn, hai tiếng trước đổ đầy mồ hôi, bây giờ lại nhẹ nhàng khoan khoái.
"Không."
"Ngoan, không muốn bị cậu chặn nữa đâu." Tưởng Nghiêu nhoẻn miệng cười: "Đợt năm ngoái bị cậu chặn tất cả cách liên lạc là tôi nếm đủ