Bữa trưa hôm nay mọi người ăn không ngon, tam quan đổ vỡ.
Đến tận khi ra khỏi cửa quán, Trần Oánh Oánh mới nghĩ ra: "Quên chụp ảnh checkin rồi!"
"Thôi thôi, cũng có ngon đâu, chốc nữa đến chỗ tham quan chụp cũng được." Hàn Mộng nói.
Đoàn người tiếp tục bàn bạc, dự định đến cổ trấn gần khách sạn nhất đầu tiên, đi xe buýt mất hai mươi phút.
Tuy vẫn chưa bắt đầu nghỉ hè, không phải mùa cao điểm du lịch nhưng du khách trên xe buýt tới điểm tham quan nổi tiếng vẫn khá đông, họ lên xe ở mấy điểm buýt cuối, chỉ có thể đứng nghiêng nghiêng ngả ngả.
Trên đường tài xế quành vào ngã rẽ làm cả bọn loạng choạng, Doãn Triệt không cẩn thận va phải cùi chỏ của Quách Chí Hùng, lảo đảo lùi lại, ngã vào lòng người đứng sau.
Quách Chí Hùng ngoái đầu xin lỗi, chỉ thấy Tưởng Nghiêu một tay bám tay cầm dây đeo, một tay ôm người yêu, đau lòng xoa cánh tay bị đụng của Doãn Triệt, Doãn Triệt cũng không ngọ nguậy mặc hắn ôm ấp x0a nắn.
Rõ ràng hai đứa này rất hay thể hiện tình cảm, vậy nhưng không ai nói gì.
...!Kỳ lạ đến mức khó mà hình dung.
Xe buýt tới điểm dừng, khách du lịch lục tục xuống xe.
Nhóm họ đi theo dòng người khoảng hai phút thì tới lối vào cổ trấn, phóng mắt nhìn bao quát, kiến trúc vẫn giữ được nét truyền thống nhưng bên trong đã sửa lại thành muôn kiểu cửa hàng, cửa hàng đặc sản địa phương và đồ thủ công là nhiều nhất, ngoài ra còn có quán cà phê và đồ ngọt...!không ăn nhập gì với cổ trấn, đơn giản là để thỏa mãn nhu cầu của du khách mà thôi.
Trần Oánh Oánh kêu gọi mọi người cùng chụp một bức ảnh ở cổng vào, nói: "Bọn mình đông người quá, hoạt động tự do đi, bốn giờ quay lại đây tập trung để cùng đi ăn tối."
Chương Khả cười nói: "Lớp trưởng, thói quen chỉ đạo của bà không sửa được rồi."
Trần Oánh Oánh: "Một ngày làm lớp trưởng, cả đời làm lớp trưởng đó cưng."
Thế lại mọi người chia thành mấy tốp, nhanh chóng hòa vào đám đông nhộn nhịp.
Doãn Triệt từ chối khéo tụi Hàn Mộng Chương Khả, đi một mình định tìm quán cà phê có sô pha nghỉ tạm, đêm qua không chỉ một người ngủ không ngon.
Đang toan rẽ vào một con ngõ thì balo của cậu bỗng nhiên bị lôi lại.
Doãn Triệt ngoảnh đầu, người nào đó đứng đối diện cởi balo của cậu khoác lên vai mình, sau đó hếch cằm với cậu, nắm tay cậu xoay người đi hướng khác.
Doãn Triệt theo sau, cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ.
Xung quanh người qua kẻ lại đều là phông nền mờ nhạt, trong mắt cậu chỉ có bóng lưng ấy là rõ ràng.
Tưởng Nghiêu dẫn cậu rẽ ngoặt vòng vèo, cuối cùng vào một tiệm bánh bài trí rất nghệ thuật, giấy dán tường màu trắng sữa và bàn ghế khiến người ta có cảm giác như chui vào hộp sữa, cũng hơi giống đám cưới.
Tưởng Nghiêu tìm chỗ trống ấn cậu ngồi xuống, sau đó ra quầy thu ngân.
Doãn Triệt tưởng hắn muốn gọi bánh, không ngờ trò chuyện vài câu thì Tưởng Nghiêu được nhân viên thu ngân dẫn vào trong.
Bên trong là bếp làm bánh được ngăn cách bằng một tấm kính, có thể thấy rõ quá trình làm ra một chiếc bánh.
Bác thợ vốn đang làm tránh sang một bên nhường nửa cái thớt, còn lấy thêm một bộ đồng phục.
Tưởng Nghiêu khoác thẳng bên ngoài áo phông, đồng phục của thợ làm bánh màu trắng sạch sẽ kín đáo, hàng khuy chéo ngay ngắn chỉnh tề, cổ đứng ôm trọn cần cổ thon dài, vai rộng eo nhỏ, cao thẳng nghiêm nghị.
Tưởng Nghiêu xắn tay áo lên hai nấc, đeo bao tay nhìn ra ngoài tấm kính.
Doãn Triệt đối diện tầm mắt hắn, tim đập hơi nhanh.
Người đến tiệm chủ yếu là con gái đi với nhau, đứng trước tủ kính chọn bánh, lúc thanh toán tình cờ ngẩng đầu, trông thấy cậu trai sau tấm kính thì tức tốc rỉ tai bạn mình, giọng nói không nhỏ, mấy bàn ở gần đều nghe thấy, vì thế càng lúc càng có nhiều người bàn tán, để ý cậu học việc trẻ tuổi đang trộn trứng gà và bột mì, thậm chí có bạn nữ còn lấy điện thoại chụp trộm.
...!Nhưng bỗng dưng bị một bóng người chắn mất.
Bạn nữ ngờ vực ngẩng đầu, bắt gặp một cậu bạn xinh trai đứng phía trước, tuy nhiên vẻ mặt lạnh lùng, có vẻ không dễ nói chuyện lắm.
"Chụp trộm không hay đâu." Cậu bạn nói.
Bạn nữ lúng túng đồng ý, thành thật cất điện thoại.
Sau tấm kính, không biết có phải Tưởng Nghiêu nghe thấy hay chăng mà ngẩng lên cười với bên ngoài.
Xung quanh vang lên vài tiếng hô phấn khích nho nhỏ, Doãn Triệt vẫn lạnh mặt đứng im trước tấm kính, nhìn chằm chằm Tưởng Nghiêu đánh lòng trắng trứng, đổ hỗn hợp bột vào khuôn, cho vào lò chỉnh thời gian, đồng thời rửa và thái hoa quả, đánh whipping cream.
Bất kể dùng bao nhiêu tiêu chuẩn nghiêm khắc để đánh giá, hắn vẫn ra dáng người đàn ông tốt của gia đình.
Làm xong tất cả thì bánh cũng chín, Tưởng Nghiêu bơm kem, trang trí hoa quả, cuối cùng bê thành phẩm ra đặt lên bàn.
Từ đầu đến cuối hắn chỉ tốn tổng cộng tầm hai tiếng, thành thạo như thể đã làm vô số lần, không bước nào bị hỏng, có thể nói là kỳ tích.
Lông mày Tưởng Nghiêu sắp nhướn đến trời, đầy mặt là chữ "mau khen tôi", nhưng lại không nói nửa lời.
Doãn Triệt đứng tê chân, ngồi xuống ngước đầu nhìn hắn: "Mai mới là sinh nhật tôi, cậu có nhớ nhầm không?"
"Sao có thể nhớ nhầm, tôi cố ý..." Giọng Tưởng Nghiêu nghẹn lại: "Được đấy, không ngờ cậu gài tôi."
Doãn Triệt cầm lòng chẳng đặng bật cười: "Tại cậu ý chí không kiên định."
Tưởng Nghiêu khom người, sờ khóe môi giương lên của cậu: "Nhóc hư hỏng, nhắm mắt nào."
"Cậu vẫn chưa nói vì sao tổ chức sớm."
"Cậu nhắm mắt trước đã."
Doãn Triệt dò xét hắn một chốc, ngoan ngoãn nhắm mắt: "Tốt nhất là cậu có lời giải thích hợp lý, nếu không..."
Bài hát trữ tình tiếng Anh đang phát trong tiệm bỗng dừng bặt, thay bằng giai điệu vui vẻ.
Doãn Triệt cau mày, lờ mờ nhận ra không phải Tưởng Nghiêu nhất thời nổi hứng: "Mở mắt được chưa?"
"Đợi một lát nữa, đừng sốt ruột...!Được rồi, mở mắt