Gió lạnh cắt da cắt thịt, Tưởng Nghiêu đứng trên ban công đợi một lúc lâu.
Doãn Triệt không trả lời lấy một chữ, video trông như đang tạm dừng.
"Cậu không đồng ý tôi không đi vào, cho tôi chết cóng luôn." Tưởng Nghiêu bắt đầu giở trò.
"..." Cuối cùng Doãn Triệt cũng lên tiếng: "Ò, thế cậu chết cóng đi."
"...!Cậu từ chối tôi?"
"Ừ, từ chối."
"Vì sao??"
Gương mặt nhỏ nhắn cool ngầu của Doãn Triệt viết chữ "lạnh nhạt" to tướng: "Vì sao cái gì, tôi không thể từ chối chắc?"
"Đương nhiên không thể!" Đáp án này khác hoàn toàn tưởng tượng của Tưởng Nghiêu.
Hắn vọt vào phòng, giơ điện thoại đối diện đèn phòng ngủ, khuôn mặt đẹp trai choán hết màn hình: "Cậu nhìn kỹ đi, không phải cậu trọng ngoại hình sao? Cậu không thích gương mặt đẹp trai quyến rũ của tôi à?"
"Hơ hơ." Doãn Triệt cất giọng lịch sự nhưng không kém phần trào phúng: "Ai bảo tôi trọng ngoại hình? Toàn tự cậu nói đấy chứ."
Tưởng Nghiêu chết lặng.
Đệt, tuyệt đối không ngờ thỏ con lại thật sự coi vẻ ngoài như cỏ rác.
Khác một trời một vực với những omega nhìn thấy hắn là bật chế độ mê trai.
Rất đặc biệt, rất rung động.
Hắn lại càng thích hơn.
"...!Cậu kia, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi." Tưởng Nghiêu siết tay thành nắm đấm: "Chắc chắn tôi sẽ khiến cậu trở thành người đàn ông của tôi."
"..."
Doãn Triệt nhắm mắt, lòng thầm thở dài.
Đẹp trai ngời ngời mà đáng tiếc vẫn là đồ ngu ngốc.
"Không được đâu, từ bỏ đi."
"Ít nhất cậu cũng cho tôi một lý do, để tôi biết tôi làm chưa đủ tốt ở đâu chứ." Tưởng Nghiêu thôi cợt nhả: "Tôi nghiêm túc đó, cậu từ chối thì tôi cũng phải theo đuổi cậu.
Lần đầu thích người ta, không có kinh nghiệm, mong được chỉ bảo."
Không biết có phải vì ngoại hình thay đổi hay không mà khi nói những lời này, Tưởng Nghiêu mang đến cho người ta cảm giác rất có trách nhiệm, không hề giống dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường.
Doãn Triệt nghi ngờ ngay cả tính cách trước đó hắn cũng giả vờ.
"Không liên quan đến việc cậu tốt hay không tốt, tôi không muốn yêu sớm trong giai đoạn cấp ba."
"...!Thế thôi?" Tưởng Nghiêu há hốc: "Tôi tưởng tôi đã đủ bảo thủ, không ngờ còn gặp một người bảo thủ hơn.
Thỏ con, giờ là năm bao nhiêu rồi? Đại Thanh diệt vong rồi!"
"Còn một nguyên nhân nữa." Doãn Triệt nhìn hắn: "Tôi có bệnh khó nói."
"..."
Tưởng Nghiêu trầm tư, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Có phải bệnh tự kỷ không? Ừm, không bất ngờ."
"...!Cái cớt, cậu hiểu thế nào là bệnh tự kỷ không?"
"Vậy rốt cuộc là bệnh gì khó nói? Cậu mau nói đi, đừng nhử tôi, nói ra để tôi xem có cách không, tôi quen nhiều bác sĩ lắm."
Doãn Triệt lắc đầu: "Vô ích, khám rất nhiều bác sĩ rồi, bệnh khó chữa lắm.
Tôi không có pheromone, cũng không ngửi được pheromone."
Tưởng Nghiêu ngẩn ngơ, không ngờ là bệnh này.
Thảo nào lần trước hắn cố tình thả pheromone mà Doãn Triệt bảo không ngửi thấy, hoá ra cậu thật sự không ngửi được.
"Tôi có thể hỏi thử, chưa chắc đã không chữa được.
Dù không chữa được cũng không ảnh hưởng nhiều, cậu là beta, vốn dĩ chẳng cần pheromone làm gì."
"Không ảnh hưởng? Cậu học sinh chưa?" Doãn Triệt phổ cập kiến thức cho đồ ngu ngốc không thông não này: "Tôi không giải phóng được pheromone, cũng tức là không thể kết hợp với pheromone của alpha, không thể sinh con được, hiểu không?"
Tưởng Nghiêu ngây ngẩn, bỗng nhiên cả khuôn mặt đỏ lên trông thấy.
"...!Đệt, cậu nói cái này làm gì, cậu...!cậu muốn sinh con cho tôi à?"
Doãn Triệt cũng ngớ người, sau đó khuôn mặt cũng nhanh chóng bốc cháy, nóng hầm hập.
"Đệch, tôi chỉ phổ cập kiến thức cho cậu thôi, đồ ngu ngốc cậu nghĩ đi đâu thế hả."
"Vốn dĩ tôi có nghĩ đâu, tại cậu hết đấy được không." Tưởng Nghiêu bưng mặt, tai đỏ bừng: "Toang, giờ tôi không thể không nghĩ theo hướng đó được rồi."
Suy cho cùng tuổi hắn vẫn còn trẻ, nhắc đến chuyện này tim đập thình thịch, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.
Doãn Triệt rất muốn tắt video, nhưng lại cầm lòng chẳng đặng nhìn bộ dạng này của Tưởng Nghiêu nhiều hơn.
Cậu chưa từng biết Tưởng Nghiêu cũng xấu hổ.
Nhưng rõ ràng hắn đang xấu hổ mà đôi mắt lộ ra qua kẽ ngón tay vẫn sáng ngời, nó được mạ một lớp ánh sáng trắng, chú mục vào cậu một cách kiên định như nhìn chằm chằm con mồi của mình, khiến người ta hồi hộp.
Tưởng Nghiêu tuyệt đối không thuộc hệ ăn cỏ.
Doãn Triệt nghĩ thầm.
Chắc chắn mai sau hắn sẽ trở thành con sói lớn xấu xa.
"Thỏ con." Sói lớn gọi cậu: "Cậu không cần nghĩ chuyện của rất lâu sau này, sinh...!sinh hay không với tôi đều không thành vấn đề."
Doãn Triệt rất muốn bịt miệng hắn: "Ai nói muốn sinh con cho cậu? Câm mồm."
"Ò..."
Tưởng Nghiêu không nói nữa, yên lặng dán mắt vào cậu, từng giây từng phút trôi qua mặt hắn càng lúc càng đỏ, vô cùng đáng nghi.
"...!Cậu lại đang nghĩ đến những thứ không sạch sẽ đúng không?"
"...!Đúng." Tưởng Nghiêu thật thà thú nhận: "Tôi vấy bẩn rồi, tôi không quay về được nữa, đêm nay tôi mất ngủ rồi."
"Cho cậu năm phút dọn sạch não bộ, không thì đi học tôi làm sạch não hộ cậu."
Tưởng Nghiêu rất chắc chắn chữ "não" đằng sau hẳn là não thật: "Báo cáo, đã dọn sạch, bây giờ trong đầu tôi trống rỗng, không hề đen tối chút nào."
"Ừ." Doãn Triệt miễn cưỡng bình tĩnh lại: "Cậu cực kỳ muốn có con mà, cậu chỉ tìm omega thôi không phải sao, mắc mớ gì thích tôi? Tôi không có pheromone, cũng không muốn yêu sớm, bỏ cuộc đi."
Tưởng Nghiêu: "Bỏ cuộc? Cậu nói nhẹ nhàng gớm, cậu có biết thay đổi xu hướng tính dục đối với tôi khó khăn cỡ nào không? Cậu có biết tôi đấu tranh tư tưởng bao nhiêu mới tỏ tình với cậu không? Bảo tôi bỏ cuộc vì lý do này, tôi không làm được."
"Rồi cậu muốn thế nào mới chịu bỏ cuộc?"
"Trừ khi cậu nói không bao giờ có thể thích tôi, nhưng tôi biết cậu sẽ không tàn nhẫn..."
"Không bao giờ tôi có thể thích cậu." Doãn Triệt không hề đắn đo: "Như vậy đủ chưa? Chưa đủ còn có, tôi thích ai cũng không thể nào thích cậu.
Tất cả người trên thế giới chết hết chỉ còn một mình cậu tôi cũng sẽ không đến với cậu."
"..."
Tuyệt tình, phũ phàng, nhẫn tâm, đúng bạn cùng bàn của hắn rồi.
"Đừng thích tôi, Tưởng Nghiêu." Doãn Triệt nói câu cuối cùng trước khi tắt video: "Mặc kệ cậu theo đuổi ai cũng đừng theo đuổi tôi, cậu không tán được đâu."
Lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời Tưởng Nghiêu thích một người tới vậy.
Cũng là lần đầu tiên trong mười bảy năm cuộc đời bị người ta từ chối thê thảm tới vậy.
Hắn tựa vào cạnh giường, ngắm pháo hoa đã sắp tắt ngoài ô cửa sổ, đầu óc trống rỗng hiện lên một dòng chữ:
Chung quy là trao tình cảm nhầm người rồi...
Màn hình điện thoại tối đi