Doãn Triệt cầm cốc sữa, quên cả uống.
Hồi lâu sau cậu mới hiểu ra ý nghĩa từ những câu chữ ấy: "Bố cậu nói hay thật."
"Ừ, tôi cũng thấy thế." Tưởng Nghiêu chạm cốc cậu: "Uống nhanh lên, sắp nguội rồi."
Điện thoại truyền đi một vòng đã quay về, hơn hai chục người mới gọi bảy, tám trăm tệ, tiết kiệm hết sức.
"Bọn mày đừng tiết kiệm cho tao chứ." Tưởng Nghiêu lại gọi thêm đồ uống và tráng miệng, tổng cộng hơn một nghìn tệ, đặt đơn ngay.
Nửa tiếng sau, đồ ăn ngoài lục tục giao tới, trải đầy bàn phòng khách, bếp và quầy bar, một đám người vừa ăn vừa tán dóc, chủ đề chỉ là những tin vịt trong trường, thỉnh thoảng cũng đan xen tin vịt của trường khác.
Trường khác chủ yếu là Trung học số 1.
Vốn dĩ Doãn Triệt đang rất tự hào khi nghe họ bàn tán về nam thần trường Trung học số 1, Tưởng Nghiêu cứ phải nói leo: "Thằng em trời đánh đấy..."
Cậu đạp hắn một phát dưới gầm bàn.
Tưởng Nghiêu tức khắc ngậm miệng.
Đang ăn, không biết ai thình lình hét to: "Cứu với trời ơi!"
Cả bọn tưởng xảy ra việc gì, sốt sắng hỏi: "Sao đấy sao đấy?"
Người vừa hét ngẩng lên, giọng đầy sợ hãi: "Có điểm rồi! Mẹ tao vừa gửi cho tao!"
"Sao cơ!!"
"Ôi đệt!!"
"Sắp chết toi rồi!!"
Trong phút chốc biệt thự chìm trong tiếng thét đau khổ, gần như mặt mày ai nấy đều chẳng khác nào gặp ma.
Triệu Thành: "Tao không xem tao không xem, không xem là không biết, không xem đồng nghĩa với chưa có điểm, bọn mày cũng...!Đù! Sao bọn mày đều xem hết thế! Mau bỏ điện thoại xuống!"
Bó tay thôi, tuy chẳng ai muốn có điểm nhưng lại không kìm nổi tò mò.
Tưởng Nghiêu thảnh thơi: "Ồ? Có điểm à? Để tao xem bọn mày thi thế nào, điểm kém biết hậu quả rồi chứ?"
Bầu không khí lập tức khủng khiếp hơn.
"Đệch đệch đệch phật tổ phù hộ con amen." Triệu Thành nói năng lộn xộn cầm điện thoại làm dấu chữ thập trước ngực, thành kính vái ông thần nào đó, tay run run mở điện thoại.
Thành tích của trường Trung học số 1 gửi riêng cho mỗi học sinh, điểm các môn, xếp hạng lớp, xếp hạng khối, từng mục rõ ràng, muốn chết cũng chết cực kỳ sảng khoái.
"Hạng bảy mươi hai...!Tao toang rồi..." Triệu Thành nhìn thấy xếp hạng khối của mình, mọi hy vọng đều hóa thành cát bụi: "Kỳ nghỉ đông này khỏi mong yên ổn...!Anh Nghiêu, thằng em đi trước một bước, thanh minh nhớ đốt hương cho em..."
Tưởng Nghiêu cười híp mắt: "Ai bảo mày chỉ lo kiếm người yêu, điểm tụt rồi chứ gì? Cầm đầu mà thi được từng ấy điểm, người khác làm sao phục mày? Để các anh em làm sao ngẩng cao đầu trước mặt trường khác?"
Triệu Thành hổ thẹn vô cùng: "Em có lỗi với các anh em, nhất định lần sau em sẽ lọt vào top 50 của khối, không phụ sự tin tưởng mà anh dành cho em, không phụ lòng tổ chức anh giao phó cho em."
"..." Doãn Triệt không biết mình đang xem phim xã hội đen hay đang xem phim hài.
Có người rớt nước mắt vì điểm, cũng có người thấy điểm thì khoa tay múa chân.
Hoàng Tuấn cầm điện thoại nhảy múa điên cuồng trong biệt thự, chạy từ đầu này đến đầu kia: "Cuối cùng tao cũng lọt top 250 rồi! Há há há há! Tôi không cần chịu phạt nữa! Tao hạng 250! Tao hạng 250!"
"..."
Cậu đã xác định, có lẽ đây là phim hài.
Doãn Triệt nghi ngờ hình phạt của Tưởng Nghiêu vô cùng bi3n thái, nếu không sao lại dồn ép tụi nhóc thành thế này.
Lúc gần chén hết đống đồ ăn ngoài, cả bọn mới tiêu hóa xong điểm thi cuối kỳ có bất thình lình.
Không khí lại tưng bừng hẳn, đám người bắt đầu hò hét.
"Tắt đèn tắt đèn!" Triệu Thành ồn ào.
Người ở gần công tắc tắt đèn đi, phòng khách lập tức tối om, chỉ còn ánh lửa bập bùng từ ngọn nến trên bánh sinh nhật.
"Mừng ngày sinh nhật của anh..." Tất cả cùng nhau hát, có đứa chẳng biết lạc nhịp đến tận đẩu tận đâu mà vẫn hát cực kỳ say sưa.
Tưởng Nghiêu tìm ra âm sắc lành lạnh của người đó giữa mười mấy giọng hát, ngâm nga khe khẽ nhưng rất êm tai.
Hắn cong môi cười, hài lòng thỏa dạ thổi nến.
Đèn bừng sáng.
"Chúc mừng sinh nhật! Cắt bánh kem!" Mọi người xung quanh ầm ĩ.
Tưởng Nghiêu nhướng mày với bạn cùng bàn của mình.
Doãn Triệt không đùn đẩy, cầm dao cắt miếng đầu tiên cho hắn: "Đây."
"Cảm ơn nhé." Tưởng Nghiêu ăn một miếng: "Bánh Triệt Triệt cắt đúng là ngon miễn chê."
"Úi chà..." Những đứa kia còn không nhìn ra hai người có gì thì đúng là mù mắt.
Ăn xong bữa tối và bánh sinh nhật, quẩy thêm một lúc là tới tám giờ, vài đứa nhà quản nghiêm lục tục tạm biệt ra về.
Đến chín giờ, biệt thự chỉ còn gần chục người.
Tầng trên có phòng ngủ nhưng chỉ có năm phòng, đồng nghĩa với việc chắc chắn có người phải ngủ chung với nhau.
Triệu Thành đang định chu đáo ủn anh Nghiêu của hắn đi thì Tưởng Nghiêu nói trước: "Triệt Triệt, tôi ngủ với Triệu Thành, cậu một mình một phòng nhé, tôi ở ngay bên cạnh, có gì thì gọi tôi."
Triệu Thành trừng mắt: "Anh Nghiêu? Anh quân tử thế?"
Tưởng Nghiêu đạp hắn: "Lúc nào mà tao không quân tử?"
Doãn Triệt cầm cặp của mình lên: "Không cần, tôi về trường."
Lần này đến lượt Tưởng Nghiêu trừng mắt: "Muộn thế này mà cậu còn về? Mười giờ ký túc đóng cửa rồi."
"Tôi gọi xe về, vừa tra bản đồ, đi nhanh mất bốn mươi phút, vẫn kịp."
"Cậu về có việc?"
"Không."
"Không có việc sao không ở lại? Hôm nay chơi rất vui mà, cậu ở lại đi, sáng sớm mai tôi đưa cậu về trường."
"Tôi chỉ đồng ý đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu, không đồng ý qua đêm." Doãn Triệt khoác cặp: "Đi đây, bye bye."
Triệu Thành và những đứa khác đờ đẫn "bye bye" lại.
Tụi nó từng gặp người lạnh nhạt nhưng chưa thấy ai lạnh nhạt cỡ này, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Tưởng Nghiêu chặn cậu ngoài cửa.
Gió đêm đông rét mướt, vừa nãy ở trong biệt thự Tưởng Nghiêu đã cởi áo khoác, bây giờ trên người chỉ mặc áo len không dày lắm, gió lùa vào mũi len lạnh thấu xương.
Doãn Triệt hờ hững dòm hắn: "Cậu vào đi, tôi thật sự phải về."
Tưởng Nghiêu lẳng lặng nhìn cậu chăm chú, bỗng nhiên bật cười, nụ cười rất nhạt: "Điều ước sinh nhật tôi vừa ước giống hệt tối hôm ấy."
Theo đuổi được người mình thích.
"Thật ra trong lòng tôi không tự tin một chút nào, hôm đó sau khi cậu từ chối tôi, tôi không biết mình nên làm gì, cũng chẳng biết cố gắng theo hướng nào."
"Cậu không hứng thú với ngoại hình của tôi, hình như cũng không thích con người tôi.
Tôi làm bất cứ việc gì cậu cũng không đáp lại, thậm chí rất kháng cự."
Tưởng Nghiêu chậm chạp hít một hơi khí lạnh.
"Cậu có thể nói cho tôi biết tôi làm không tốt ở đâu không? Chẳng hạn như tối nay, vì sao nhất định phải về? Tôi làm gì cậu mới chịu ở lại? Tôi thề tôi tuyệt đối không chạm vào cậu, cũng không vào phòng cậu, tôi chỉ muốn...!cậu có thể ở cạnh tôi hết ngày sinh nhật này thôi."
Doãn Triệt xuyên qua màn đêm nhìn hắn.
Trong ấn tưởng của cậu, Tưởng Nghiêu luôn tự tin đến mức gần như tự luyến, hình như chưa bao giờ bày ra dáng vẻ này.
Cẩn thận dè dặt, như đang van nài.
Doãn Triệt cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, gió rét thốc vào cổ áo, vết sẹo trên cổ lại âm ỉ đau.
"Những việc cậu làm đều rất tốt." Cậu ép mình đừng rời mắt đi: "Cậu chỉ theo đuổi nhầm người mà thôi."
"...!Lại từ chối tôi một lần nữa sao?"
"Ừm."
Tưởng Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu hồi lâu, muốn tìm ra một chút dấu vết cậu nói dối từ khuôn mặt ấy.
Nhưng hắn không tìm thấy gì.
Doãn Triệt thật sự không thích hắn.
Tưởng Nghiêu ngẩng