Doãn Triệt sững người, vội vàng cúp điện thoại, đẩy hẳn ra và hỏi: "Cậu nghe thấy bao nhiêu rồi?"
Ánh mắt Tưởng Nghiêu hơi mơ màng, vành mắt phơn phớt đỏ, ợ một cái: "Sao cậu đi lâu vậy...!Tôi nhớ cậu lắm..."
Hoá ra hắn say.
Doãn Triệt thở phào, túm cổ tay kéo hắn về: "Tôi còn tưởng cậu uống giỏi cỡ nào, mới uống ba cốc bia đã không được."
Tưởng Nghiêu bỗng cáu kính, hất tay ra rồi nắm ngược cánh tay cậu, lôi cậu vào một phòng bao trống, sau đó đóng cửa.
"Ai nói tôi không được? Người yêu cậu rất được."
"Đừng rộn." Doãn Triệt gỡ ngón tay hắn nhưng không gỡ nổi, sức tay của Tưởng Nghiêu rất mạnh, lôi lôi kéo kéo đẩy cậu lên sô pha, đoạn đè người xuống.
"Tôi muốn cậu..." Hơi nóng phả vào cổ cậu.
Tình hình có phần mất kiểm soát.
Tưởng Nghiêu càng đè càng thấp, cuối cùng môi dán lên da thịt cậu.
Khắp người Doãn Triệt như có một dòng điện xẹt qua, lông tơ dựng đứng: "Đừng như thế, tôi không thể."
Tưởng Nghiêu liếc cậu, ánh mắt xa xôi: "Có gì mà không thể...!Không thử sao biết?"
Eo bụng lành lạnh, Tưởng Nghiêu kéo áo sơ mi của cậu, thò tay vào.
Doãn Triệt nhấc chân toan dùng đầu gối đẩy hắn ra, thế nhưng Tưởng Nghiêu rất cảnh giác, chụp lấy đầu gối cậu ép sang hai bên, chen người vào giữa trước khi cậu kịp thực hiện ý đồ.
"Cậu sẽ thích thôi, sờ nhiều là quen ngay..."
Doãn Triệt ngây ngẩn.
Dạ dày cậu bỗng cuộn trào, rất muốn nôn.
Cậu không thích thế này một chút nào, không thích những lời Tưởng Nghiêu vừa nói một chút nào.
"Rút lại lời cậu nói, nếu không tôi đánh cậu."
Tưởng Nghiêu nở nụ cười say đắm lòng người, trắng trợn bóp eo cậu: "Cậu nỡ sao? Cậu thích tôi lắm mà."
"Có gì mà không nỡ?" Doãn Triệt đấm mạnh vào vai hắn, Tưởng Nghiêu ăn đau, nghiến răng chịu đựng rời khỏi người cậu.
Tim Doãn Triệt đập nhanh quá mức, oxy không đủ, đầu óc váng vất.
Cậu vẫn ghét sự cưỡng ép từ alpha, dù cho đối tượng có là Tưởng Nghiêu đi chăng nữa.
Hoặc chăng bởi vì người ấy là Tưởng Nghiêu, cậu mới cực kỳ chán ghét mọi hành vi cưỡng ép.
Rõ ràng đã hứa sẽ đợi cậu thích ứng.
"Cậu đừng cho rằng tôi không nỡ." Doãn Triệt siết tay thành đấm: "Cậu còn làm bừa là tôi..."
Một cú đấm nện mạnh ngay cạnh tai cậu.
Nắm đấm sượt qua mặt cậu như lưỡi dao, đau âm ỉ.
Trong đầu Doãn Triệt ong ong, dòng suy nghĩ ngừng bặt.
"Vì sao lúc nào cậu cũng ương ngạnh, bắt tôi đợi đến bao giờ?" Tưởng Nghiêu cau mày: "Cũng thành niên rồi còn không được chạm?"
"..."
"Quên đi, hôm nay sinh nhật cậu, không nhắc mấy thứ cụt hứng này." Tưởng Nghiêu đứng lên, đẩy cửa ra ngoài.
Doãn Triệt nằm trên sô pha, ngẩn ngơ suốt mười lăm phút.
Cụt hứng...!Cái gì cụt hứng? Mình sao?
Cậu chậm chạp ngồi dậy, chôn mặt trong lòng bàn tay.
Tưởng Nghiêu cảm thấy cậu rất cụt hứng.
Ở phòng bao bốn tiếng đồng hồ, học sinh A1 vẫn chưa thấy đã, Chương Khả đề nghị: "Bọn mình kiếm chỗ nào ngủ đi? Buổi tối có thể chơi game với nhau."
Dương Diệc Lạc lắc đầu: "Mẹ tớ quy định phải về nhà trước chín giờ."
Lâm Viễn: "Em đưa anh về."
Quách Chí Hùng cũng nói: "Tao đưa bạn gái tao về, muộn quá mẹ vợ chửi tao chết."
"Mấy đứa có người yêu rắc rối thật." Chương Khả từ bỏ việc rủ rê tụi nó: "Anh Triệt anh Nghiêu, hai cậu thì sao? Ngủ chung không?"
Tưởng Nghiêu: "Không, tôi với Triệt Triệt có việc, về trước đây."
Doãn Triệt cúi đầu ngồi bên cạnh, im lặng lắng nghe.
Vừa rồi Tưởng Nghiêu trở lại phòng bao thì vẫn ân cần như trước, chuẩn bị bánh gato cho cậu, thậm chí còn tặng cậu một bó hoa hồng đỏ, tuy bình thường nhưng cậu thích lắm, định bụng mang về làm thành tiêu bản thay cho bông hồng giấy đã giữ gìn rất lâu.
Tưởng Nghiêu mỉm cười "chúc mừng sinh nhật" cậu, như thể người nói cậu cụt hứng khi nãy không phải hắn.
Rốt cuộc là rượu vào nói thật lòng hay rượu vào nói linh tinh, cậu không phân biệt được.
Cậu chỉ cảm thấy dù Tưởng Nghiêu nói linh tinh đi chăng nữa, ắt hẳn cũng sẽ không nói như vậy, trừ khi mình thật sự chọc giận Tưởng Nghiêu.
"Ơ...!Anh Triệt phải về à." Chương Khả thở dài thất vọng, chủ xị đi rồi thì ở lại có ý nghĩa gì: "Thôi giải tán vậy! Ai về nhà nấy!"
Sau đó Tưởng Nghiêu lại uống hai cốc bia, ngà ngà say nên chắc chắn không thể lái xe, đành tìm chỗ khóa xe lại rồi đến vệ đường bắt taxi.
Hắn ngồi vào ghế sau thì phát hiện Doãn Triệt vẫn đứng bên vệ đường: "Vào đi chứ, đứng đực ra đấy làm gì?"
"Ò." Như được cho phép, Doãn Triệt cũng ngồi vào ghế sau: "Vẫn đến nhà cậu à?"
"Hẹn trước rồi mà?"
"Tôi tưởng cậu không muốn dẫn tôi đi nữa."
"Sao thế được?"
"Ừm." Không phải là tốt.
Tài xế đạp ga lao vào dòng xe cộ ban đêm, đích đến ở Đông Thành.
Trong xe tối om, ngoài xe đèn đóm rực rỡ.
Doãn Triệt nắm tay, bóng đèn đường lần lượt vụt qua mặt, cậu cúi đầu nhìn mu bàn tay mình: "Vai cậu đau không?"
"Vẫn ổn, quen rồi." Tưởng Nghiêu đỡ trán, dõi mắt ra ngoài cửa kính xe.
"Có phải cậu không thích tôi như vậy không?"
"Cậu thấy ai thích ăn đánh chưa?" Tưởng Nghiêu lại ợ một cái, làu bàu: "Nhìn người yêu của người ta hôm nay xem, có ai không răm rắp nghe lời người yêu."
Bó hoa hồng đẹp đẽ trong tay có lẽ chưa cắt sạch gai, cậu cầm mà lòng bàn tay đau nhói.
Doãn Triệt vô thức siết chặt: "Tính tôi không như thế, cũng không phải ngày đầu cậu quen biết tôi."
"Ừ, tôi biết, cho nên tôi không đòi hỏi cậu nghe lời.
Nhưng lát nữa đến nhà tôi thì biết điều một chút được không? Đừng làm tôi khó xử trước mặt ba tôi."
Doãn Triệt