Sau cuối tuần giải trí ngắn ngủi, họ vẫn phải đối mặt với bài vở nặng nề.
Nhà trường cũng không đuổi cùng giết tận, dừng tiết tự chọn sinh hoạt câu lạc bộ của lớp 12 nhưng không dừng tiết thể dục.
Theo lời Trương giáo chủ, sức khỏe là vốn quý của học tập, bên cạnh đó kiểu gì cũng phải cho đám học sinh suốt ngày than khổ một chút hy vọng.
Nhưng trên thực tế, trời nắng gắt hơn ba mươi độ chỉ có alpha sinh lực dồi dào vui lòng ra sân hoạt động.
Alpha như thế lớp A1 có rất ít.
Dưới bóng cây cạnh sân bóng, một tốp học sinh không chịu làm gì tựa vào xà đơn tránh nắng, ve sầu còn sôi nổi hơn người.
Trần Oánh Oánh đánh cầu lông cách đó không xa, không muốn ngó ngàng lũ con trai cao to lớp mình: "Các ông rúc hết ở đấy có thấy bẽ mặt không, bao nhiêu em trai em gái khóa dưới đang nhìn kia kìa."
Hôm nay Hàn Mộng vừa thôi giữ chức trưởng ban văn nghệ, tứ đại hộ pháp lại thay một loạt bằng học sinh mới lớp 10: "Nhìn các em trai em gái khóa dưới tươi non mơn mởn, tự dưng tôi thấy mình già rồi, chạy không nổi nhảy không cao nữa, haiz..."
Tưởng Nghiêu: "Ông chạy nổi bao giờ?"
"...!Làm người đừng quá đáng Tưởng Nghiêu ạ." Hàn Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Ông cũng đừng quá đắc ý, dù bây giờ các em đang ngắm trộm ông, nhưng chờ đến lúc ông già khú đế xem ai còn thích ông không."
"Tôi chẳng cần nhiều người thích tôi, có một là đủ rồi." Tưởng Nghiêu mỉm cười: "Phải không Triệt Triệt?"
Chỗ này còn chói mù mắt hơn cả mặt trời.
Hàn Mộng kéo Chương Khả cuốn xéo: "Chỗ này không hợp ở lâu."
Chương Khả ù ù cạc cạc: "Mát phết mà? Ê ê mày lôi tao ra nắng làm gì?"
"Phơi da nâu!"
Xung quanh đã yên tĩnh, Tưởng Nghiêu hỏi Doãn Triệt im lặng nãy giờ: "Sao không nói chuyện? Nhìn gì thế người ơi?"
Doãn Triệt lắc đầu, thôi nhìn học sinh mới phía xa xa: "Không có gì."
Da cậu trắng, đứng dưới bóng râm cũng trắng hơn hẳn người khác, nhìn là biết không hay hoạt động ngoài trời.
Tưởng Nghiêu nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Tôi cảm thấy cậu cần rèn luyện nhiều hơn, thân thể khỏe mạnh mới mau hồi phục, tôi chạy bộ với cậu nhé?"
"Tôi rất khỏe."
"Trước đây thôi, bây giờ hết rồi đúng không? Giờ cậu đạp tôi cũng không mạnh bằng hồi trước."
"..."
Nhân từ bị xem thành sức yếu.
Doãn Triệt ngoắc ngón tay: "Cậu qua đây."
"Hửm?"
Doãn Triệt túm cổ áo hắn.
Chung quanh lập tức vang lên tiếng hít ngược, những người nhìn trộm nín thở.
Trùm trường sắp dạy dỗ nam thần rồi!
"Đấy là tôi đạp không dùng sức, hiểu chứ?"
Tưởng Nghiêu cười tươi: "Vì sao không dùng sức? Không nỡ à?"
"Tôi sợ đạp mạnh quá cậu tàn phế thôi nhé."
"Tôi không tin cậu ghê gớm thế, trừ khi bọn mình đọ sức."
"Đọ thế nào?"
"Hít xà đơn, xem ai làm được nhiều hơn."
"Được."
Doãn Triệt không nói một lời đi đến xà đơn cao nhất, nhảy lên bám chắc thanh xà, sau đó cánh tay và cơ lưng dồn sức từ từ nâng người, dừng nửa giây lúc cằm vượt xà rồi chầm chậm hạ xuống.
Nhẹ nhàng hít hơn mười cái.
Những người ngắm trộm ngây ngốc nhìn hai đại ca đang yên đang lành bắt đầu hít xà đơn.
Hành động mê hoặc gì đây??
Tưởng nghiêu đứng trước mặt cậu nở nụ cười, bình tĩnh ung dung.
Khi hít đến cái thứ hai mươi, Doãn Triệt cảm thấy hơi mệt, nhưng cậu tính ít nhất mình còn có thể hít thêm năm cái, vì thế hít thở sâu...
Tưởng Nghiêu thình lình véo eo cậu.
Cậu rơi thẳng xuống.
"Thấy eo cậu hở ra nên tôi kéo áo giúp cậu thôi."
...!Ma nó tin.
Doãn Triệt đuổi theo đạp hắn năm sáu phát quanh xà đơn mới bớt tức.
Quần Tưởng Nghiêu toàn dấu chân mà vẫn cười: "Rõ ràng sức yếu còn nói ngang."
Doãn Triệt chỉ xà đơn: "Cậu lên cho tôi, tôi xem cậu hít được mấy cái."
"Tôi sẽ cho cậu mở mang kiến thức thế nào là A dũng mãnh."
Thực tế chứng minh, Tưởng Nghiêu không khoe mẽ mà hắn mạnh thật, tư thế chuẩn chỉ, động tác nhanh nhẹn, hít hơn chục cái dễ như bỡn.
Áo đồng phục của hắn cuộn lên theo động tác, lộ ra mấy múi cơ săn chắc.
Doãn Triệt đứng trước mặt hắn, chặn đứng những ánh mắt nhìn trộm.
"Mười bảy...!mười tám...!mười chín..." Tưởng Nghiêu tự đếm số: "Thấy sao hả? Thỏ con, sau này đừng chém gió bừa bãi, nhất là trước mặt A dũng mãnh như tôi."
Doãn Triệt thò tay về phía hắn.
"Cậu véo eo tôi cũng vô ích, tôi không sợ nhột.
Bỏ cuộc đi, tôi thắng chắc rồi..."
Doãn Triệt không véo hắn mà chỉ chống tay lên ngực hắn, cào nhẹ mấy phát như mèo con, nói nhỏ: "Anh ơi, anh bắt nạt em."
Tưởng Nghiêu đơ người, quên phải hít tiếp, lắp bắp hỏi: "Tôi nào, nào có?"
"Anh không nhường em."
Câu nói vô cùng ngang bướng thốt ra từ miệng con thỏ con hung dữ vừa đạp người ta, đúng là rất không biết điều.
Nhưng khắp người Tưởng Nghiêu mềm nhũn như không xương, lúc rơi xuống từ trên xà đơn xém không đứng vững.
"Nhường, tôi nhường, cậu thắng rồi."
Rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả...
Lời trách móc làm nũng ấy ngâm con tim Tưởng Nghiêu trong mật ngọt suốt một buổi chiều, các tiết sau tiết dục đều tâm hồn treo ngược cành cây, chỉ lo dòm trộm bạn cùng bàn của mình.
Tiết Ngữ văn, Ngô Quốc Chung giảng tác phẩm văn cổ, đặt câu hỏi: "Chữ này giải nghĩa thế nào? Có em nào biết không?"
Học sinh cấp ba tuổi này hầu như không bao giờ chủ động giơ tay trả lời câu hỏi, thầy hỏi xong quả nhiên lớp học lặng ngắt như tờ, đứa nào đứa nấy cúi đầu thấp hơn đà điểu, tránh tiếp xúc ánh mắt với thầy giáo.
Ngô Quốc Chung không lấy làm lạ, định bụng kêu bừa một đứa, nhìn một vòng đúng lúc bắt gặp anh bạn hạng nhất khối đang cười ngây ngô dưới bàn cuối.
"Tưởng..."
Thầy chưa gọi hết tên, cậu bạn ngồi cạnh hạng nhất khối nói phải thi được hạng hai khối giơ tay.
Ngô Quốc Chung đành thôi: "Tốt, Doãn Triệt chủ động giơ tay, em trả lời đi."
Cả lớp kinh ngạc ngoái đầu như gặp ma, ai giơ tay cũng không đến lượt đại ca này giơ tay chứ??
Doãn Triệt trả lời chính xác câu hỏi, hờ hững ngồi xuống, tiếp tục tập trung ghi chép, y như cái máy học không có cảm xúc.
Hết tiết, Doãn Triệt đi vệ sinh, Chương Khả lập tức thừa cơ chạy lại giành tin: "Anh Nghiêu, sao anh Triệt trở nên như thế?"
Tưởng Nghiêu cười: "Đúng là hôm nay cực kỳ đáng yêu."
Chương Khả: "..."
Chu Hạo Lượng cũng quay xuống hóng hớt: "Tôi cảm thấy dạo này anh Triệt rất bất thường, không chỉ ngày càng say mê học tập, mà mùi trên người hình như cũng khang khác, hơi hơi...!giống mùi