Trời trong nắng ấm, sân bóng trường Trung học số 1 bị bao trùm bởi tiếng la thất thanh.
"Aaaaaaaaaaaa!!!!"
Quách Chí Hùng bịt tai co ro một góc, nhỏ bé mà to lớn: "Tiểu Tuyết đừng hét nữa, tai anh sắp điếc rồi..."
"Em không kiềm chế được mà!! Couple em ship bằng cả niềm chân thành công khai trước mặt em! Sao em có thể không kích động cho được!! Em sắp nổ tung rồi!!! Aaaaaaa!"
Tụi học sinh A1 che tai tránh xa: "Gấu, mày mau dẫn bạn gái mày ra chỗ ít người đi."
"Làm gì có chỗ nào ít người, bây giờ tan học đâu đâu chẳng là người."
Hàn Mộng đứng dậy: "Thôi thôi bọn tao đi, đến phòng giáo dục đạo đức xem thế nào chứ sao hai đứa nó đi mãi không về..."
"Chắc mai cũng không về được quá." Chương Khả cười khà khà: "Đúng là hai đại ca, công khai cũng phải rúng động toàn trường, mày không thấy lúc anh Triệt tỏ tình trên bục đâu, Trương giáo chủ há mồm trố mắt, hô hô hô hô hô cười chết tao!"
Trên thực tế đến tận bây giờ Trương Dận Phong vẫn đang chết lặng.
Phòng giáo dục đạo đức.
"...!Hai đứa em?"
"Vâng, hai bọn em." Doãn Triệt trả lời.
Trương Dận Phòng quan sát đôi trẻ, một đứa cởi mở một đứa lầm lì, có thể trở thành bạn bè đã khó tưởng tượng, sao còn vừa ý nhau hay vậy?
Quan trọng nhất là một khi đã vừa ý nhau, vậy thì tính chất sự việc Tưởng Nghiêu đánh bạn hoàn toàn thay đổi.
Alpha bảo vệ omega của mình là lẽ tự nhiên, không có gì chê trách.
Hơn nữa xét từ ngôn từ cử chỉ của Trình Hạo, quả thật cách thức cậu ta theo đuổi Doãn Triệt quá nóng vội, chọc giận người yêu chính hiệu của người ta là rất bình thường, căn bản không thể coi là bạo lực học đường.
Nhưng điều này lại kéo theo hai vấn đề khác:
"Sao em lại là omega?" Trương Dận Phong lấy làm lạ: "Báo cáo khám sức khoẻ của em đều viết là beta mà, lẽ nào em làm giả?"
"Số liệu trên báo cáo khám sức khỏe của em đều là thật, chẳng qua cột thuộc tính thay đổi mà thôi.
Việc này bố mẹ em chỉ báo với hiệu trưởng, xuất phát từ một vài nguyên nhân nên luôn giấu mọi người, em xin lỗi."
Hiệu trưởng cũng đã đồng ý thì một chủ nhiệm phòng giáo vụ như thầy còn có thể nói gì: "Ầy, thầy thật sự không thể ngờ...!Vậy bây giờ chuyện này coi như giải quyết xong rồi đúng không? Tưởng Nghiêu, em...!Em cười ngu cái gì!"
"Thầy ơi em vui quá, em không kiềm được."
Doãn Triệt liếc hắn: "Còn cười?"
Tưởng Nghiêu lập tức nín cười, nghiêm mặt nói: "Thưa thầy, em có thể tha thứ cho bạn Trình, chỉ cần về sau cậu ta đừng quấy rối người yêu của-em nữa."
Hai chữ "của em" hắn đặc biệt nhấn mạnh, chỉ sợ người ta không nghe thấy không bằng.
"...!Em đánh người ta người ta chưa tha thứ cho em thì thôi, em ra vẻ tha thứ làm gì? Người không biết không có tội hiểu không? Việc này vẫn phải xử phạt em."
"Không cần đâu thầy Trương." Trình Hạo im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng: "Do em quá hấp tấp, không rõ tình hình đã theo đuổi đàn anh Doãn Triệt, em cũng có phần sai, em xin lỗi."
"Nhìn người ta đi, hiểu chuyện biết bao." Trương giáo chủ trừng Tưởng Nghiêu xong thì không quên dạy bảo Trình Hạo: "Biết sửa sai là tốt, nhưng Trình Hạo à, em mới học lớp 10, đừng vội kiếm người yêu, tập trung học hành trước đã, những cái khác sau này hẵng tính."
"Vâng, em hiểu rồi."
Trương giáo chủ cân nhắc nhiều lần, cuối cùng đưa ra hình phạt không nặng không nhẹ: phạt Tưởng Nghiêu quét hành lang tòa nhà dạy học một tuần.
Mệt thì không mệt mấy, chủ yếu là mất mặt, cầm chổi quét rác trước con mắt của bao nhiêu học sinh thật sự là cực hình đối với ai da mặt mỏng.
Nhưng Tưởng Nghiêu không hề để ý, thậm chí còn cảm thấy Trương giáo chủ phạt quá nhẹ: "Biết trước đấm một phát chỉ bị phạt có tí, tôi nên đấm nhiều hơn."
"Cậu bớt đi, nếu không có tôi cứu cậu một mạng, chắc lúc này cậu đã bị xử phạt rồi."
"Đương nhiên đương nhiên, tất cả là công lao của cậu."
Trên đường về ký túc xá, Doãn Triệt và Tưởng Nghiêu đi ngược dòng người tan học về nhà, mỗi học sinh lướt qua đều nhìn họ như nhìn động vật quý hiếm.
Tưởng Nghiêu ngó thỏ con bên cạnh mình, lại bắt đầu cười khúc khích.
"Cười quái gì?"
"Tôi vui mà, bây giờ cả trường đều biết cậu là của tôi rồi."
"Vâng, cả trường đều biết bạn trai tôi là đồ ngốc rồi."
Bạn trai!
Thỏ con chính miệng thừa nhận bọn hắn quay lại rồi!
Tưởng Nghiêu thật sự vui đến mức bay lên trời, cười hềnh hệch không ngừng.
Doãn Triệt cạn lời, bịt mỏ hắn: "Đủ chưa hả."
Bấy giờ Tưởng Nghiêu mới tém lại, kéo tay cậu nói nghiêm túc: "Nhưng mà cậu phải cẩn thận một chút."
"Cẩn thận gì? Cẩn thận người yêu thầm cậu ám sát tôi?"
"Không phải, ý tôi là thân phận omega của cậu đã lộ, cẩn thận đám người gây thù chuốc oán với cậu trước đây trả thù cậu."
"Sợ gì, cậu đánh dấu tôi rồi đấy thôi."
"Đánh dấu này chỉ là tạm thời, về sau vẫn có khả năng bị pheromone alpha ảnh hưởng, nhưng mà không sao lắm, trường mình không có alpha nào pheromone mạnh hơn người yêu cậu đâu."
"Phải, cậu giỏi." Doãn Triệt rất phối hợp khen hắn.
Tưởng Nghiêu xua tay: "Anh Triệt vẫn giỏi hơn, màn tỏ tình ngày hôm nay tôi nghĩ cũng không dám nghĩ, chẳng kịp trở tay gì sất, đúng nai con ngơ ngác."
Còn bày đặt nai con.
Sau khi nghe thấy tiếng gọi của cậu, Tưởng Nghiêu bứt về đích với tốc độ không hề giống con người, hùng hổ dữ dội, giáo viên tính giờ ở vạch đích cũng khiếp hồn giật lùi hai bước.
Cuối cùng thành tích của hắn phá kỷ lục, nhanh hơn tròn mười giây.
Sau đó Tưởng Nghiêu lao lên đài chủ tịch, ôm cậu xoay một vòng trước mặt cả trường.
"Tôi nhận được rồi, phần thưởng của tôi."
Hắn là con sói lớn khoác bộ da nai con.
*
Buổi tối, bài viết "Có ai cảm thấy trùm trường và nam thần trường mình đẹp đôi lắm không?" trong diễn đàn trường Trung học số 1 lại bùng nổ.
Toàn bộ đều là học sinh đến xin lỗi.
"Chủ thớt là thần đoán trước, ngài là nhà ship học chân chính, con có mắt như mù."
"Đến giờ tao vẫn cảm thấy như đang nằm mơ...!Lẽ nào đây là anh em tốt cuối cùng trở thành người nhà?"
"Không tài nào ngờ được tui lại thua trùm trường...!Nghĩ vậy tự nhiên thoải mái hơn.
Không thắng được, thật tình không thắng được."
"Hôm nay dáng vẻ tưởng Nghiêu giành giải nhất đẹp trai đến mức tao có bầu tại chỗ, nhưng vừa nghĩ đến việc cậu ấy giành giải nhất vì ai là tao sảy thai luôn rồi hu hu hu..."
Không chỉ diễn đàn trường mà nhóm chat lớp A1 cũng sốc toàn tập.
"Sao cơ?!" Quách Chí Hùng gửi tin nhắn thoại to điếc tai: "Anh Triệt ơi cậu, cậu thật sự là omega?!"
Doãn Triệt: "Không phải đại hội thể thao chiều nay nói rồi sao."
Chương Khả: "Vãi chưởng! Tôi tưởng Trình Hạo