Trong ký túc xá.
Doãn Triệt cất sách vừa mang về lần lượt theo từng môn, chuẩn bị quay lại lớp dọn nốt đống còn lại, mở cửa đúng lúc gặp Kiều Uyển Vân.
"Mẹ, sao mẹ tới đây?"
"Con còn nói à, thầy Ngô của các con tìm mẹ, nhắc là dạo này con ở trường hơi nghịch đấy nhé." Kiều Uyển Vân bỏ túi xuống, lấy ghế ngồi: "Thầy giáo nói sắp thi giữa kỳ rồi, bảo mẹ khuyên con kiềm chế chút, đừng chỉ mải yêu đương."
Doãn Triệt ngồi xuống cạnh mẹ: "Con đâu có, bao giờ có điểm mẹ sẽ biết là con có học hành chăm chỉ."
Kiều Uyển Vân mỉm cười: "Mẹ tin con, con luôn biết chừng mực mà.
Nhưng mẹ thật sự tò mò, bạn cùng bàn của con có sức hấp dẫn đến mức có thể khiến con tỏ tình với cậu ấy trước toàn trường ư?"
"..."
Không ngờ lão Ngô nói cả việc này.
"...!Nguyên nhân nhiều lắm, không nói chuyện này nữa.
Mẹ lên lớp ạ? Mẹ gặp cậu ấy chưa?"
"Chưa, trên đường mẹ gặp bạn cùng lớp của con, cậu ấy nói con ở ký túc xá." Kiều Uyển Vân vừa nghĩ đến cậu học sinh kia thì lại tiếc: "Tiểu Triệt này, mặc dù mỗi người một sở thích, nhưng lớp con có bạn đẹp trai cỡ đó mà con không rung động chút xíu nào sao? Hay là bạn ấy khó theo đuổi quá nên con từ bỏ? Hạ thấp yêu cầu chọn bạn cùng bàn?"
Doãn Triệt khó hiểu: "Lớp con làm gì còn bạn khác...!À."
Cậu hiểu rồi.
"Có phải bạn rất cao, mắt màu nâu xám đen không?"
"Đúng đúng đúng, chính là cậu ấy, ngoại hình của bạn con chắc hẳn phải là nam thần trong trường."
Cũng đúng thật.
Doãn Triệt cười: "Mẹ, nếu con ở bên cậu ấy, mẹ có đồng ý không?"
"Đâu chỉ đồng ý, mẹ quá hài lòng ấy chứ, thể nào bố con cũng không có gì để chê." Kiều Uyển Vân vui vẻ đáp.
Tuy nhiên sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cô cau mày: "Cơ mà như thế đối với bạn cùng bàn của con lại không hay lắm, mặc dù thằng nhóc ấy điều kiện bình thường, nhưng con người có vẻ rất tốt..."
"Không thì con hẹn hò với cả hai vậy."
"Sao thế được, khác nào lăng nhăng đâu con?"
"Không sao, chắc chắn các cậu ấy đều chịu."
Kiều Uyển Vân vô cùng kinh nhạc: "Sao cơ...!Thanh niên bọn con bây giờ...!tư tưởng đều cởi mở vậy à?"
Cuối cùng Doãn Triệt cũng không nhịn được bật cười: "Mẹ ơi con đùa đấy, con chỉ cần một mình bạn cùng bàn của con thôi."
Kiều Uyển Vân thở hắt ra: "Doạ mẹ hết hồn...!Dù sao con thích là được, mẹ với bố con chỉ hy vọng con sống vui vẻ.
Nếu con đã chọn cậu ấy thì hôm nào dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm nhé, bố mẹ giúp con đánh giá nhân phẩm người ta."
"Vâng, con biết rồi."
Tưởng Nghiêu vẫn chưa hay biết mình đã qua cửa mẹ vợ, bám đuôi Trình Hạo đến rừng cây nhỏ, không đi vào mà nấp sau một cây thuỷ sam to kệch.
"Đàn chị, chị là omega đúng không?"
Quả nhiên vẫn chiêu đấy, không biết lần này người xúi quẩy là ai.
"Phải thì sao." Nghe giọng có thể thấy bạn nữ rất mất kiên nhẫn: "Mắc mớ gì đến cậu?"
Trình Hạo ton hót: "Không có gì, em cảm thấy chị là omega nhưng năng lực rất giỏi ấy mà."
"Có gì nói mau, đừng vòng vo với tôi."
"Sao đàn chị dữ thế, bọn mình nói chuyện vặt vãnh đã, chẳng hạn như...!ở trường này chị có ghét ai nhất không?"
Bạn nữ cảnh giác: "Rốt cuộc cậu tìm tôi làm gì?"
Trình Hạo: "Còn làm gì được ạ, em thích đàn chị, muốn kết bạn với chị đó."
"Ngại quá, tôi không thích cậu." Bạn nữ lạnh lùng từ chối: "Với lại không phải mấy bữa trước cậu còn thích Doãn Triệt sao? Nhoáng cái đã thay lòng đổi dạ rồi?"
"Em đùa đấy, khi đó em cũng không biết anh ta đã có người yêu, tán chơi chơi thôi."
"À, cho nên cậu muốn nói cậu nghiêm túc với tôi?"
Trình Hạo cười: "Sao có thể, vừa nãy em cũng đùa chị mà."
"Cậu có bệnh đúng không?" Rõ ràng bạn nữ đã tức giận.
Đúng là nó có bệnh thật.
Tưởng Nghiêu nghĩ thầm, thằng Trình Hạo này nhìn sao cũng thấy tâm lý bất bình thường, lời nói và hành động lộ ra sự ngoan cố điên cuồng.
Hắn tập trung nghe tiếp, nhưng ngước mắt lên lại gặp Doãn Triệt và mẹ cậu cười cười nói nói rời toà nhà ký túc xá.
Từ góc độ của hai người họ, rất có khả năng sẽ nhìn thấy hắn núp ngoài rừng cây nhỏ lấm lét nghe trộm.
Hắn không thể bị trừ hết điểm ấn tượng được.
Tưởng Nghiêu cân nhắc chốc lát, quyết định vẫn nên lấy đại cuộc làm trọng, bớt lo việc đâu đâu của người khác, dù sao có vẻ bạn nữ này cũng không thích Trình Hạo, đoán chừng vô vọng thôi.
Thế là hắn rút lui trước.
Trong rừng cây nhỏ, cuộc đối thoại vẫn tiếp diễn.
Trình Hạo dửng dưng bật cười: "Chị không thích em không thành vấn đề, chỉ cần chị cũng không thích Doãn Triệt là được."
"...!Sao cậu biết tôi ghét cậu ta?"
"Cái này chị đừng quan tâm, tóm lại bây giờ có cơ hội có thể dạy anh ta một bài học, chị muốn bắt tay với em không?"
Bạn nữ giễu cợt: "Cậu tỏ tình bị từ chối đâm ra ghét người ta à? Muốn lợi dụng tôi trả thù Doãn Triệt?"
"Chị cảm thấy phải thì là phải, dù sao mục đích của em với chị cũng giống nhau, cơ hội đã bày trước mắt, chị không muốn thì thôi, một mình em cũng làm được." Trình Hạo xoay người.
"Khoan đã." Bạn nữ gọi cậu ta lại, nhíu mày chần chừ chốc lát: "Cậu thật sự có thể dạy cậu ta một bài học?"
"Dĩ nhiên, tổn thương anh ta gây ra cho chị, em sẽ trả anh ta gấp đôi, chỉ cần chị phối hợp."
"Được thôi...!Tôi đồng ý với cậu, cần tôi làm gì? Phức tạp quá tôi chịu đấy."
Trình Hạo quay đầu, cười tươi bước lại gần, nét mặt khó nhìn tỏ giữa cảnh trời chạng vạng càng lúc càng tối.
"Không phức tạp, đó là khoản chị giỏi nhất, chị chỉ cần..."
Gió đêm lạnh lẽo nổi lên, cuốn theo giọng nói còn sót lại vào trong gió, hoà cùng tiếng lá cây xào xạc dạt đến nơi xa xôi.
*
Chỉ hai ngày sau kỳ thi giữa kỳ, điểm các môn đều đã có.
Tưởng Nghiêu nhận được phiếu điểm, nhìn ngang ngó dọc mà lông mày nhăn tít, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Lần đầu tiên Chu Hạo Lượng thấy hắn như vậy, hả hê nói: "Anh Nghiêu sa cơ rồi à? Lần này hạng mấy thế?"
Tưởng Nghiêu: "Vẫn hạng nhất, nhưng môn Toán của tôi rõ ràng phải được 150 chứ, sao lại trừ hai điểm?"
Chu Hạo Lượng hộc máu: "Xin lỗi đã làm phiền, tạm biệt."
Doãn Triệt: "Hai điểm trình bày, không cần nghĩ cũng biết."
"Không đời nào, trước đây chưa bị trừ bao giờ mà."
"Chứng tỏ giáo viên hết chịu nổi chữ cậu rồi."
"Có đến mức ấy không..." Tưởng Nghiêu sáp qua