Khi ba của Triệu Du gọi điện thoại cho cô ta, sau khi hỏi cô ta vì sao còn chưa về nhà ăn cơm, thì tôi lập tức đưa cô ta trở về, để một người ba đợi con gái về ăn cơm, lo lắng cho sự an toàn của con gái, tôi quả thật không đành lòng.
Nhìn từ phương diện đó, tôi cho rằng bản thân mình vẫn là một người tốt.
Vì thế, tôi vừa lái xe vừa hỏi Triệu Du đang nằm trên người tôi “lần mò”.
“Cô nói xem, tôi có phải là người tốt hay không?”
Cô ta vụng về đáp trả tôi một câu: “Súc vật.”
“Cảm ơn lời khen của cô, tôi biết cô muốn nói là nó rất lớn thế nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng, cho nên chỉ có thể nói khó hiểu như vậy.”
Đoán chừng lúc này, trong lòng Triệu Du đã suy sụp rồi, suy cho cùng cũng không “châm lửa”, cô ta rốt cuộc cũng kiên trì đến tận cửa tiểu khu, gương mặt đỏ ửng giống hệt quả táo đỏ.
Tôi điều chỉnh gương chiếu hậu đến vị trí của cô ta, để cô ta soi gương chỉnh trang lại quần áo, sau đó cô ta xuống xe, ngay đến cả mắng tôi cũng không có.
“Du Du!” Sau khi cô ta xuống xe đi được mấy bước, tôi đột nhiên mở miệng gọi một tiếng.
Cô ta không quay đầu mà chỉ dừng lại.
“Hôm khác tôi lại đến bắt nạt anh sau!” Nói xong, tôi nhìn thấy cô ta cúi người xuống, sau đó cởi giày ra, cuối cùng quay người, ném mạnh đôi giày về phía tôi.
Sau đó, tôi lái xe kéo theo đôi giày của cô ta chạy đi.
“Khốn kiếp, anh trả giày lại cho tôi…” Phía sau truyền đến tiếng kêu lớn của Triệu Du, tôi không trả lại cho cô ta đấy! Nếu đã sẵn sàng cởi giày ném tôi, thế thì cứ để chân trần như vậy đi về nhà đi!
Tôi quay trở lại chỗ của Trương Ngọc Dung, đỗ xe xong xuôi, rồi bắt xe đi làm.
Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi làm, mặc dù chỉ là trợ lý tạm thời, thế nhưng tốt xấu gì cũng phải đi làm sớm sủa một chút mới được.
Ở trong phòng nghỉ, tôi yên lặng hút thuốc nghỉ ngơi, ngay sau đó các anh em cùng nghề từng người từng người một nối tiếp nhau đến.
Từ sau khi Khỉ Gầy bị đánh, thì gần như đã biến mất, trong lúc tán dóc, tôi nghe Lưu Thông nói rằng, anh ta hình như có quan hệ không tồi với Hoàng Định Văn, không cần hỏi cũng biết, anh ta chắc chắn chuẩn bị đến làm việc cho Hoàng Định Văn rồi.
Đếm số người làm, ngoại trừ Khỉ Gầy thì vẫn thiếu hai người nữa.
Tôi hỏi mọi người, bọn họ đều lắc đầu tỏ ý không biết.
Thế nhưng nhìn vẻ mặt của họ, chẳng có điểm nào giống như không biết cả.
Bọn họ chắc chắn cũng giống như Khỉ Gầy, đi theo Hoàng Định Văn rồi.
Đây là một chuyện tốt, muốn đi thì mau chóng đi, muốn ở lại thì cứ tiếp tục ở lại.
Hơn chín giờ tối, trong bộ đàm truyền đến tiếng của tên gác cửa, nói rằng có khách đến.
Sau khi tôi nhìn thấy vị khách đó, cô ta cũng đang nhìn tôi.
Đây là khách quen của quán hơn nữa còn là chị Bàn (chị gái mập) mà tôi đón tiếp trong ngày đầu tiên đến Đế Vương làm việc.
Nhìn thấy tôi mặc quần áo thường, hơn nữa chỗ eo còn đeo bộ đàm, cô ta dường như đã hiểu ra, hỏi tôi: “Quản lý hả?”
Tôi cười gọi một tiếng “chị Bàn”, sau đó trả lời câu hỏi của cô ta: “Vâng, làm tạm thời.”
“Vậy thì sau này lại đến.” Nói xong, cô ta rất vui vẻ quay người rời đi.
Về phần những người có tinh thần phấn chấn khác, từ trước đến nay cô ta luôn cảm thấy không vừa mắt, còn không thèm liếc qua.
Thật sự có phần ngượng ngùng mà! Ngày đầu tiên làm quản lý, vị khách đầu tiên chỉ vì tôi mà rời đi.
Thế nhưng cũng may buổi tối việc kinh doanh cũng không tồi, lại có mấy vị khách khác đến, bảo toàn bộ thợ massage trong phòng đi hết ra ngoài, tôi rút bộ đàm ra, đang chuẩn bị dặn dò tên gác cửa một tiếng, nếu có khách đến thì bảo họ đợi một chút, thì bỗng nhiên giọng nói của Hoàng Hương truyền đến từ trong bộ đàm, cô ta bảo tôi đi ra ngoài cùng cô ta một chuyến.
Tôi không biết chuyến đi ra ngoài này là đi đâu, thế nhưng sau khi tôi đứng đợi cô ta ở đại sảnh rồi cùng cô ta đi ra ngoài, tôi đã biết chúng tôi sẽ đi đâu rồi.
Đúng như cô ta nói, chỉ đơn giản là đi ra ngoài, chỉ cần là đi ra cửa thôi là được.
Trên đường lớn, Trương Ngọc Dung mặc bộ âu phục màu đen đi ở giữa, tiếng giày cao góp nện xuống mặt đất giống như tiếng sấm sét, làm kinh động mỗi một ông chủ ở đêm trường.
Ngô Diệc Thành đeo kính đen đi bên cạnh cô ta, sau đó ở phía sau là các bà chủ của hộp đêm đang tụ tập lại ngày càng nhiều.
Trương Ngọc Dung không nói gì, cũng không ai dám mở miệng, từng người một im lặng đi theo phía sau cô ấy, đợi cô ta điểm danh theo hình thức tour, khí thế hùng hồn, dồi dào, đúng với tên gọi “Nữ Hoàng Hộp Đêm”.
Hoàng Hương đứng ở trước cửa quán, không di chuyển, chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ như thế.
Tôi dùng khuỷu tay huých nhẹ cô ta: “Đi thôi, là bà chủ của Đế Vương, vì sao cô lại không đi?”
“Cô ta không nhận ra tôi, tôi đi để làm gì? Anh không nhìn thấy ư, tên Hoàng Định Văn khốn kiếp