Thành thật mà nói, tôi không biết lái xe, trong thôn chúng tôi cho dù có cộng mấy chiếc máy kéo lại cũng không đạt được mười chiếc xe nữa, tôi học lái xe, tôi có bệnh sao?!
Vũ Bích Phượng nghe thấy tôi muốn đua xe đạp với anh ta thì liền cười lên, nụ cười rất xán lạn, quét hết đi sự u ám trên gương mặt.
“Tôi cảm thấy ở cùng với cậu thì tâm trạng sẽ tốt hơn một chút, quả nhiên là không sai mà.”
Vũ Bích Phượng khởi động xe, sau đó chở tôi rời khỏi.
Tôi hỏi cô ta đi đâu, cô ta nói là đi khách sạn thuê phòng.
“Đến chỗ của Trịnh Thế Hạo đi.”
Vũ Bích Phượng khẽ sững sờ: “Cậu thật sự muốn đua xe với anh ta? Theo như tôi biết, cậu ngay cả xe còn không có nữa, tôi có thể cho cậu mượn xe, nhưng mà trò chơi này không cho phép mượn xe.”
“Tôi mượn xe gì chứ, tôi ngay cả vô lăng còn chưa sờ qua nữa, tôi không biết lái xe.”
“Vậy cậu đi làm gì?”
“Phí lời, tôi là đàn ông, cho dù bây giờ có làm trai bao, vậy tôi cũng là một tên trai bao có tôn nghiêm. Ngay cả ba tỷ mà tôi còn không lấy, tôi có thể vì một lời nói của anh ta mà trở nên vô năng sao?”
Tôi kiên trì, Vũ Bích Phượng cũng không nói gì nữa mà trực tiếp chở tôi đến nơi mà đám người trong giới bọn họ hay đua xe.
Đó là một con đường núi quanh co, được tài trợ và thành lập bởi một vài tên phú nhị đại, nói với bên ngoài thì là muốn để cho người dân trên núi có một cuộc sống thịnh vượng. Nhưng thực tế, ý định ban đầu của họ chỉ là mở một con đường hẻo lánh cho họ họ đua xe vào ban đêm mà thôi.
Sau hơn một tiếng, Vũ Bích Phượng đã đưa tôi đến chỗ bọn họ đua xe.
Lúc này, con đường núi đã bị đóng cửa, chỉ có mười mấy chiếc xe của bọn họ ở đó, hơn nữa tất cả đều là những chiếc xe thể thao sang trọng, tôi không rành về nó cho lắm, cho dù nhìn trông rất là hào khí, chỉ là logo xe có hơi kỳ lạ, có xe là ngựa, có xe là bò, còn có xe lấy cái nĩa làm logo nữa.
Trịnh Thế Hạo nửa đứng nửa ngồi trên đầu xe của anh ta, sau khi nhìn thấy tôi đến, trên mặt nở một nụ cười khẩy: “Không tệ, ít nhất là không có nhát đến nỗi ngay cả đến cũng không dám đến. Chỉ là tao muốn biết mày muốn chạy với tao như thế nào đây, dùng hai chân của mày chạy với bốn bánh xe của tao sao?”
Lời của anh ta khiến cho tất cả những soái ca người đẹp xung quanh cười ồ lên, hoàn toàn không kiêng dè, nhìn tôi giống như là đang nhìn một tên ngốc vậy.
Tôi trực tiếp nói thẳng: “Tôi không biết lái xe, cho nên tôi không chơi trò chơi của anh được.”
Trịnh Thế Hạo nghi hoặc nói: “Vậy mày đến đây là để chính miệng nhận sợ với tao sao, để bày tỏ thành ý à?”
Lời của anh ta khiến cho đám người xung quanh cười càng dữ dội hơn.
“Trịnh Thế Hạo, anh...”
Vũ Bích Phượng vừa định nói gì đó, tôi liền kéo lấy bàn tay nhỏ của cô ta, ngăn cô ta lên tiếng.
“Quy tắc trong thôn của chúng tôi chính là, đàn ông làm việc, phụ nữ không được chen miệng vào.”
Lời của tôi vừa thốt ra, đám người xung quanh liền sững sờ, bao gồm cả Trịnh Thế Hạo. Đương nhiên, điều càng khiến bọn họ sững sờ hơn là Vũ Bích Phượng lại gật đầu, sau đó lùi về sau nửa bước, thật sự là không chen miệng vào.
Tôi không để ý đến bọn họ, trực tiếp nói thẳng với Trịnh Thế Hạo: “Địa điểm do anh chọn, quy tắc trò chơi cũng nên để tôi ra. Tôi không phải là người trong giới quý tộc các người, cho nên quy tắc của các người cũng không hợp với tôi. Nhưng nếu như anh đã muốn chơi chút trò kích thích, trò gì mà đàn ông nên chơi, vậy thì tôi có thể thỏa mãn anh.”
Nói xong, tôi đưa mắt đánh giá xung quanh, bên cạnh có một đài cao, cách đất có khoảng 10 mét, chắc là đài quan sát mà buổi tối bọn họ leo lên nhìn xe đua rồi.
Thế là tôi đưa tay chỉ về cái đài đó: “Tôi từ dưới quê lên, trò chơi chân chính thuộc về đàn ông của bọn tôi rất đơn giản, chính là đài đó, hai chúng ta cùng nhảy xuống, ai gãy chân thì do người đó xui.”
Tôi không nhìn Trịnh Thế Hạo đến một cái mà đi thẳng đến cái đài đó. Vũ Bích Phượng ở đằng sau kéo lấy tôi, tôi tặng cho cô ta một nụ cười rồi leo lên cái đài đó, rồi đứng ở bên rìa chỉ vào Trịnh Thế Hạo ở bên dưới.
“Mẹ nó anh có phải là đàn ông không, mau lên đi, không được thì mau ngồi xổm xuống tè đi.”
Không phải là mắng người sao,