Tôi gọi điện thoại cả cho Tiểu Thúy lẫn Triệu Du, thậm chí tôi còn đến nhà ga tìm người, tất cả những biện pháp có thể nghĩ tới tôi đều nghĩ rồi nhưng tôi vẫn không thể liên lạc được với Tiểu Thúy.
Cô đi thật rồi.
Tôi ngồi ở trong xe, quan sát xe cộ hối hả đi lại trên đường, châm một điếu thuốc.
Tôi đang hỏi chính mình: "Dù mày có thể tìm được Tiểu Thúy thì mày có thể cho cô ấy cái gì chứ, hôn nhân hay là tiền tài? Cái cô ấy cần là một người đàn ông có thể mang đến cho cô ấy một bến cảng neo đậu ngôi nhà của cô ấy, chứ không phải một bến tàu mà rất nhiều con thuyền có thể neo đậu."
Tôi trả lời chính tôi: "Nếu mày không thể cho cô ấy cái gì vậy hãy thả để cô ấy đi đi, chúc cô ấy hạnh phúc đi."
Hút xong điếu thuốc này, tôi lái xe thẳng đến KTV Địa Liệt Hành Tinh, đi vào văn phòng của Trương Ngọc Dung.
Trương Ngọc Dung nằm ngửa trên ghế sô pha nghỉ ngơi: "Có chuyện gì thế, đã xảy ra chuyện ư?"
Tôi ngồi trên ghế làm việc của cô ta, cởi giày ra, hai chân gác lên bàn làm việc, đung đưa, rất dễ chịu.
"Không có việc gì, anh tới ngắm bà xã một chút để dưỡng mắt."
Khóe miệng cô cong lên ý cười, biên độ vừa phải, rất hấp dẫn người khác, khiến trái tim người ta xao động.
"Dưỡng mắt thì phải ngắm các cô gái nhỏ đi trên đường ấy, em chưa từng nghe nói có ai ngắm bà xã mình mà dưỡng mắt cả."
"Đó là vì người khác không có bà xã hoàn mỹ như thế."
Tôi ngửa đầu nhìn lên nóc nhà, ngắm nhìn đèn treo đẹp đẽ trùng điệp.
Trương Ngọc Dung không nói gì nữa, sau đó tiếng tại giày cao gót chạm đất Cạch cạch vang lên, cô đi tới sau lưng tôi, tôi cảm nhận được một đôi bàn tay mềm mại dịu dàng ấn trên bờ vai tôi.
"Anh có tâm sự sao?"
"Không có."
Sau lưng truyền đến một tiếng Ồ, rồi không nghe thấy gì nữa, cô chỉ lặng lẽ xoa bóp vai giúp tôi.
Tôi biết cô đoán được tôi có tâm sự, với sự thông minh tài trí của cô mà không đoán được thì mới kỳ lạ.
Nhưng cô rất ăn ý không hỏi, mà tôi cũng ăn ý không nói, tạo thành một loại ăn ý của tình yêu thực sự.
Một lúc sau, tôi nắm lấy hai bàn tay mềm mại mảnh mai xinh đẹp.
"Bà xã, anh muốn mở một công ty sản xuất túi da, em cũng đã nhìn thấy chuyện trong nhà rồi đấy, rất khổ, hôm tết Trung thu đó trở về, ông em đưa anh chín triệu đồng để anh trả tiền viện phí, anh cũng không biết giải thích thế nào, cũng không thể gửi tiền về nhà..."
Trương Ngọc Dung là người phụ nữ thông tuệ, nên không đợi tôi nói xong cô đã hiểu ý tôi và cũng đã có quyết định của mình.
"Không cần công ty sản xuất túi da đâu, em sẽ tìm cho anh một KTV sạch sẽ của đám con cháu nhà giàu, anh sẽ là ông chủ trên danh nghĩa, trên thực tế em sẽ sắp xếp quản lý giúp anh điều hành, không ảnh hưởng đến bất kỳ công việc nào của anh, anh cũng không cần tới."
Tôi nắm tay cô kéo đến trước mặt, sau đó ôm cơ thể mềm mại của cô kéo ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng hôn bờ môi đỏ mọng gợi cảm của cô, sự ấm áp đó không hề gợi lên dục vọng của tôi, trái lại khiến tôi cảm thấy ấm áp.
"Cảm ơn bà xã, em thật tốt."
"Anh không cảm thấy dư thừa sao?"
Dĩ nhiên, dư thừa trong miệng Trương Ngọc Dung chính là lời cảm ơn của tôi.
Tôi kéo cô vào trong ngực: "Đúng là dư thừa."
Đúng lúc này, có người gõ cửa, nên tôi buông Trương Ngọc Dung ra, cô đứng dậy đi đến ghế sô pha, cô cũng ngồi quay về ghế làm việc, khôi phục phong thái của người đứng đầu Dạ Trường Hoàng Đế.
Đi vào là quản lý ca trực của KTV Địa Liệt Hành Tinh, cô ta trao đổi với Trương Ngọc Dung một số vấn đề nghiệp vụ, tôi cũng không để ý, chỉ chuyên tâm vuốt ve bật lửa ZIP trong tay.
Nhờ việc tập luyện mấy hôm nay mà tôi có thể nghịch tóe ra lửa được, khiến quản lý ca trực đó nhìn mà há hốc ngạc nhiên.
Sau khi cô ta rời đi, Trương Ngọc Dung đi đến trước mặt tôi, vươn tay về phía tôi.
Tôi đưa bật lửa cho cô, cô lắc đầu, sau đó tôi nghĩ một chút, móc tiền xu trong túi ra.
Trương Ngọc Dung nhận lấy tiền xu, ném lên không, sau đó dùng mu bàn tay tiếp được, năm ngón liên tục nhảy múa, ảnh ảo như thoi đưa, căn bản không nhìn rõ đến cùng có mấy ngón tay.
Mà tiền xu rơi trên đầu ngón tay cô thì vẫn luôn ở đó, rõ ràng ngón tay cô hoạt động kịch liệt nhưng tiền xu đó vẫn không hề rơi ra, chỉ liên tục xoay chuyển, di chuyển giữa các ngón tay như một vòng sáng màu bạc hoàn mỹ, rất đẹp, rất huyền ảo, nhưng cũng rất đáng sợ, ngón tay nhanh đến mức khiến người ta nhìn mà than thở.
Trương Ngọc Dung bắn tiền xu trả lại tôi, rồi quay về ngồi trước ghế làm việc.
"Chơi bật lửa ngoài đùa nghịch lừa gạt cô gái nhỏ một chút thì cũng chẳng có tác dụng gì khác.
Lúc đầu em cảm thấy trước hết để anh luyện đầu lưỡi sau