Sau khi thoát khỏi “nanh vuốt” của Diêu Mộc Thanh, tôi trốn trong phòng ngủ không dám ra ngoài nữa.
Ý trí có hạn, nếu như thật sự bị tiểu yêu tinh Diêu Mộc Thanh này lén lút ăn sạch, vậy thì tôi sẽ chết vì hối hận mất. Mặc dù cô ta nói sẽ dùng ngực giúp tôi giải tỏa, nhưng tôi không chắc bản thân mình sẽ kiềm chế được mà khám phá phía bên dưới cô ta...
Tôi nằm lên giường nghịch điện thoại một lúc, sau đó liền mơ màng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Tôi ngủ rất ngon, còn nằm mơ nữa, trong mơ tôi thấy Vũ Bích Phượng nằm trong xe, tôi chơi đùa trước bộ ngực căng tròn của cô, cảm giác ấy, độ đàn hồi ấy, sự tiếp xúc trần trụi ấy, quả thật không gì sánh bằng.
Hơn nữa, điều bất ngờ chính là, cảm giác ấy vô cùng chân thật, mềm mại mịn màng khiến tôi không kiềm chế được mà ngậm lấy chúng, hôn lên, mút lấy, dùng lưỡi mà chơi đùa với chúng.
Cảm giác này quá mức chân thực, chân thực đến nỗi khiến tôi muốn mở mắt ra nhìn xem đó là thực hay là mơ, nhưng cũng sợ rằng khi mở mắt ra rồi mọi thứ sẽ biến mất, như vậy thì tôi sẽ thất vọng vô cùng.
Nhưng mà, tôi không kìm nén được trước cảm giác quá mức chân thật này mà mở mắt ra.
Trong chớp mắt, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại, bởi vì Diêu Mộc Thanh đang trần trụi không mảnh vải nằm bên cạnh tôi, làn da trắng ngọc ngà, dáng người quyến rũ yểu điệu, toàn bộ đều phơi bày trước mắt tôi.
“Cô...”
Không đợi tôi nói xong, Diêu Mộc Thanh đã chặn miệng tôi bằng đôi tay mềm mại, sau đó cơ thể đẹp đẽ kia khẽ di chuyển, để cho bộ ngực đầy đặn kia đặt lên trên bộ phận nóng rực của tôi, sau đó, sau đó,... cô ta giúp tôi làm chuyện khiến ai nấy đều ngại ngùng, mặt tôi đỏ rực lên, nhưng lại không đèn nén được ham muốn tiếp tục....
Mười mấy phút sau, tôi không kìm chế được cảm xúc mà trực tiếp “giải phóng” lên trên gương mặt như hoa như đào của Diêu Mộc Thanh, khiến gương mặt xinh đẹp của cô ta trong phút chốc giống như cá hổ.
“Xin lỗi, tôi không nhịn được..”
Tôi bối rối đến mức mặt nóng bừng bừng, mới có mười mấy phút mà đã kết thúc rồi, thật mất mặt.
Diêu Mộc Thanh mím môi, hiếm khi trông thấy trên mặt cô ta cũng có chút ngượng ngùng, hai gò má phiếm hồng: “Không sao, cậu như vậy là giỏi rồi, có thể trụ được mười mấy phút, đủ để khiến tôi “bay” một phen”
Tôi không hiểu: “Bay gì cơ, bay như thế nào?”
Nhưng Diêu Mộc Thanh lại không nói gì về vấn đề này, cô ta ngại ngùng vén tóc lên, lùi về phía sau rồi cúi đầu xuống: “Để tôi làm sạch giúp cậu”
Sau đó, cô ta liền ngậm lấy của tôi, hơn nữa còn dùng chiếc lưỡi hồng nhạt kia...
Quá trình đê mê này trôi qua rất nhanh, tôi còn chưa kịp cảm nhận được hết thì cô ta đã ngượng ngùng rời giường, sau đó trong nhà vệ sinh vang lên âm thanh của nước chảy.
Tôi không dám ngồi dậy, sợ phải nhìn thấy cơ thể quyến rũ của cô ta, sau đó bản thân lại một lần nữa “trỗi dậy”
May thay, sau khi tắm rửa xong Tiêu Diêu cũng không vào phòng tôi nữa mà trốn trong phòng ngủ của cô ta.
Ngày hôm sau, sau khi ngủ dậy, Diêu Mộc Thanh đã chuẩn bị xong bữa sáng, khi nhìn thấy tôi mặt cô ta ửng hồng, nhưng cuối cùng cũng không nhắc gì đến chuyện xảy ra tối qua.
Sau khi ăn sáng xong, Diêu Mộc Thanh đi ra ngoài, nói là về nhà thăm ba mẹ.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa cô ta có nói với tôim nếu như sau này tôi không nhịn được, cô ta có thể dùng chỗ đó giải tỏa giúp tôi, hoặc, dùng chỗ khác cũng được.
Tôi miễn cưỡng đồng ý, ít ra, cảm giác mà bảo bối đó mang lại thích hơn so với tất và áo lót.
Cả sáng hôm đó cũng không có chuyện gì, tôi dọn dẹp nhà cửa một chút, giặt quần áo thì đến giờ ăn trưa, tôi liền gọi điện cho Trương Ngọc Dung.
“Chưa ăn cơm sao, thế thì tốt quá, ở nhà đợi tôi, tôi với cậu ra ngoài ăn”
Sau khi Trương Ngọc Dung cúp máy, trong lòng tôi có chút lo sợ. Hiện giờ tôi có một chút ám ảnh tâm