Cố Diệu Hà rất xinh đẹp, khá có sức hấp dẫn với tôi, nếu phải chia cấp bậc, thì rõ ràng trong lòng tôi cô và Địch Lệ Ba đều như nhau, chính là loại không cần quan tâm đến tướng mạo nhưng nhất định phải đối xử nghiêm túc.
Nói đơn giản là tôi không chỉ cần thân thể cô, tôi còn muốn trái tim cô, giống như Địch Lệ Ba đối với tôi, cầu gì được đó.
Tất nhiên, đây chỉ là mục tiêu của tôi, dù sao ngay cả cơ thể mềm mại của cô tôi vẫn chưa có được.
Sau khi qua điện thoại hẹn xong địa điểm, tôi lập tức cưỡi mô tô nhỏ của Jason Trương Sơn Đản đi tới.
Chỗ hẹn của Cố Diệu Hà là khu chung cư bình dân.
Sau khi mua ít đồ ăn khuya theo yêu cầu của cô, tôi đi thang máy lên tầng tám.
Trong phòng, tất cả đều được trang trí bình thường, không hề xa hoa, nhìn hết sức bình thường, không hề hợp với thân phận của phu nhân Bàng Bát Nhất của cô.
"Em thuê phòng ở sao?"
Cố Diệu Hà gật đầu: "Em dùng để bao nuôi chim hoàng yến, chỉ là lồng chim đã có, nhưng còn con chim, anh muốn vào không?"
Tôi thay giày xong thì đi tới phòng bếp, bỏ bữa ăn khuya ra đĩa, rồi cầm đũa đi tới phòng khách: "Nói như em thật muốn bao nuôi vậy."
Cố Diệu Hà cười cười không nói thêm gì nữa, sau khi cảm ơn tôi thì nhận lấy đũa bắt đầu gắp.
Đêm nay cô ăn mặc khá gợi cảm, váy ngủ tơ tằm màu hồng, trễ ngực, chỉ có một dây buộc bên hông.
Nếu không phải cô cố tình đặt khuỷu tay trên váy thì cảnh xuân đã lộ hết ra ngoài rồi.
"Em mặc gợi cảm thế này, em còn quyến rũ như vậy, mà trong phòng chỉ có hai ta, em không sợ anh lột váy ngủ của em ra, sau đó cưỡng bức em sao?"
Cố Diệu Hà không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục chậm rãi nhai, nhưng cánh tay ngọc lại chỉ về phía cửa sổ: "Cửa sổ không chốt." Cửa sổ không chốt có nghĩa cửa sổ mở, người có thể trực tiếp nhảy xuống chạy đi.
Tôi nhớ khi ở Đế Vương, có lần suýt chút nữa tôi đã chiếm đoạt cô, sau đó cô nói với tôi, nếu đêm nay tôi cưỡng bức cô thì cô sẽ chết ngay lập tức.
Lúc đó không phải cô nói dối uy hiếp tôi, vậy bây giờ chắc cũng không phải.
Nên tôi không nói gì nữa, chỉ cẩn thận quan sát cô, như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật duy mỹ.
Một lúc sau, cô ăn xong bữa khuya, tôi rót cho cô cốc nước, cô cảm ơn tôi.
"Gần đây anh đang làm gì, em đã đến Đế Vương một lần, nhưng bọn họ nói anh đã thôi việc"
"Ừ, anh không ở Đế Vương nữa, sau lần trước em nói với anh, anh đã lập tức nghỉ việc.
Nhưng gần đây anh khá rảnh rỗi, nên đã đến làm cho quán khác, bây giờ anh ở Quán bar Ma Tính."
Hàng lông mày thanh tú của Cố Diệu Hà cau lại: "Em biết quán bar Ma Tính, giờ anh bán mình để sống sao?"
Tay phải tôi mân mê tiền xu giơ lên trước mặt cô, từ đầu đến cuối, đồng tiền xu vẫn không ngừng vững vàng di chuyển giữa năm ngón tay tôi.
"Em cảm thấy anh cần phải bán thân để kiếm tiền sao?" Cố Diệu Hà cười.
Không thể không nói, cô cười lên thật rất mê người, mắt ngọc mày ngài, hết sức quyến rũ.
"Đừng đi Ma Tính nữa, nếu anh bằng lòng, mỗi tháng em sẽ đưa anh một trăm năm mươi triệu, phòng này cũng giao cho anh ở.
Anh yên tâm, không phải ngày nào em cũng tới, chỉ thỉnh thoảng mới có thể tới một lần, thời gian còn lại, chỉ cần anh không đem những phụ nữ khác vào phòng này thì anh muốn dùng sao cũng được."
Nói thật, Cố Diệu Hà không hào phóng, mỗi tháng cho tôi một trăm năm mươi triệu có nghĩa là đang miệt thị kỹ thuật của tôi hoặc là Bàng Kiến Quân quá mức keo kiệt, không đưa cho Cố Diệu Hà nhiều tiền.
Tôi không tiếp tục nghĩ nữa, chỉ mỉm cười nhưng không trả lời.
Nên Cố Diệu Hà không đề cập đến chuyện đó nữa, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Khi cô đóng cửa nhà vệ sinh lại, tôi không nghe thấy tiếng khóa trái từ bên trong, nên tôi lập tức đi tới trước cửa, khi nghe thấy âm thanh Ào àovừa vang lên, tôi lập tức đẩy cửa tiến vào.
Lúc này, Cố Diệu Hà đang ngồi ở trên bồn cầu, đôi mắt trong veo nhìn tôi hơi mờ mịt, không biết tôi đi vào làm gì.
Mà việc đi tiểu của cô đã bị sự có mặt của tôi làm gián đoạn.
Trong nhà vệ sinh có cái bàn nhỏ, cô ngồi trên bồn cầu, nên tôi xách bàn nhỏ ngồi đối diện cô.
"Anh làm gì thế?"
"Anh thưởng thức một chút." Tất nhiên Cố Diệu Hà biết tôi muốn thưởng thức cái gì, nên gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ như ráng chiều.
"Cũng không phải