Tôi còn nhớ cậu học trò mà thầy Triệu Bổn Sơn đắc ý nhất từng nói một câu trong tác phẩm như thế này: “Chuyện đau khổ trên cuộc đời này là người đã chết rồi nhưng vẫn còn chưa kịp xài tiền.”
Mà lúc ấy người đang hợp tác như thầy Triệu Bổn Sơn trả lời như thế này: “Tôi cảm thấy chuyện đau khổ nhất trên đời này người vẫn còn chưa chết, cơ mà rỗng túi mất rồi!”
Tôi từng nghĩ đến việc bọn họ nói đúng, nhưng bây giờ tôi không còn nghĩ như thế nữa.
Ông đây cho rằng làm được một nữa, lúc nổi lửa mới là chuyện đau khổ nhất nhất nhất!
Mụ nội nó chuyện này xằng bậy quá đi mất, sau khi tôi hầu hạ Vũ Bích Phượng lên trời xong, lúc cô ta đang rên rỉ, tôi định nghiêng người cô ta đi chuẩn bị đổi tư thế để tiếp tục làm nóng tiếp tục trèo lên người cô ta để lên trời, đột nhiên lại ngửi thấy mùi khét.
Vũ Bích Phượng lập tức hét lớn lên: “Cháy rồi!”
Làm tôi sợ đến mức ngoái đầu nhìn lại nhìn nơi bốc lửa, kết quả phát hiện ra cháy thật rồi, nhưng không lớn như tôi đã nghĩ, chỉ là tiện tay vứt điếu thuốc vào áo ngực nên bốc lửa mà thôi.
Chỉ là chuyện cỏn con, giải quyết xong rồi.
Lúc tôi định tiếp tục ‘duyên cũ’ với Vũ Bích Phượng thì cô ta bảo không muốn nữa, lần sau cô ta sẽ cho tôi được thỏa mãi.
Ôi má ơi còn tôi thì sao? Lại đi làm không công nữa à? Tôi đã làm không công hầu hạ Cố Diệu Hà, rồi lại làm không công hầu hạ Lục Nhan, bây giờ đến lượt Vũ Bích Phượng luôn sao?
Ba người đẹp trắng muốt như hoa, quẳng đại ra đường cũng có ai thua kém ngôi sao đâu, thậm chí còn có phần hơn.
Rồi sau đó, tôi vất vả làm không công ba lần, khiến cho bọn họ được thỏa mãn, họ lại mặc xác tôi ở nơi này??!!!
“Phong, bây giờ tôi phải về công ty, công ty còn có việc gấp phải làm, không phải anh muốn theo tôi cả đời à, không cần phải gấp gáp một lúc này đâu, được không? Quá lắm thì hôm nay cho anh đặc quyền, cho anh đi tìm Trương Ngọc Dung giải quyết nhé!”
Vũ Bích Phượng hào phóng giao tôi cho cô yêu tinh Trương Ngọc Dung, bây giờ Trương Ngọc Dung đang cấm thực, nhưng giờ tôi tự ụp rỗ lên đầu mình, biết ăn thế nào bây giờ?!
Vũ Bích Phượng mặc quần áo đàng hoàng lên người rồi quay lưng bỏ đi.
Trước lúc cô ta đi ra khỏi cửa phòng, tôi gọi cô ta một tiếng, cô ta bèn ngoảnh đầu lại hỏi tôi sao đấy.
“Áo lót của cô cháy rồi, cô về nhà tìm áo lót mà mặc, đôi gò núi của cô nhô lên kia kìa, tôi không muốn để người đàn ông khác nhìn thấy đâu, đó là của tôi, của tôi!!!”
Vũ Bích Phượng phì cười, cảm thấy vui vẻ vô cùng, cô ta đi đến trước mặt tôi, hạ gối khom lưng, rồi nhẹ nhàng hôn tôi một cái.
“Yên tâm đi Phong bé nhỏ, cả đời này nó cũng là của cậu, lần sau gặp.”
Vũ Bích Phượng đi rồi, tôi mang bỏ áo lót bốc cháy trong căn phòng đi, rồi mở cửa sổ ra, lại vùi đầu lên giường của thêm một giấc.
Đương nhiên đây là thứ mà tôi hằng hy vọng, trên thực thế, tôi chẳng có ngủ được, lăn qua lộn lại một hồi nhưng trong đầu chỉ toàn là hình ảnh ba thân hình yểu điệu của mấy cô nàng yêu tinh Lục Nhan, Vũ Bích Phượng cùng với Cố Diệu Hà.
Bây giờ tôi cần phải phát tiết mới được, tôi cần phải phát tiết, dòng nước lũ sắp sửa tuôn trào từ trong cơ thể tôi rồi.
Thế là tôi bèn giơ ngón tay ra mà đếm, Tiểu Thúy biến mất rồi, tôi vẫn còn muốn giữ Triệu Du ở lại để tiếp tục bắt nạt cô ta, bốn người Cố Diệu Hà, Lục Nhan, Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham có thể loại ra hẳn, Trương Ngọc Dung thì khỏi phải nói, Tôn Kiều Kiều lại đi làm, bây giờ dường như chỉ còn lại hai người có thể cho tôi giải tỏa.
Một người là bạn gái cưng Trần Linh của Jason Trương Sơn Đản, người còn lại là Hoàng Hương, cô gái câu kết với Lưu Thông.
Tìm Hoàng Hương à, cô ta vừa mới đến với Lưu Thông, Lưu Thông người ta giúp tôi tìm địa hoàn căn về, nếu như dụ dỗ bạn tình của người ta thì hình như hơi kỳ, thế là Hoàng Hương bị loại.
Tìm Trần Linh sao, cô ta thì tôi lại nắm chắc phần thắng, nhưng vừa nghĩ đến cô gái có tình trường phong phú ấy, vấn đề quan trọng nhất là phải bỏ tiền, tôi bèn cảm thấy ghê tởm, chúng tôi đều là vịt, ăn không uống không của người ta, làm gì có chuyện bỏ tiền ra để làm việc kia chứ.
Thế là tôi bèn cẩn thận nghĩ ngợi tiếp, bèn nghĩ đến Địch Lệ Ba, cơ thể thiếu phụ yêu kiều của cô ta luôn khiến tôi thèm thuồng không thôi.
Hơn nữa tôi vẫn nhớ đến đôi chân dài gác lên vai tôi trong nhà tắm hồi đó, lời cô ta nói vẫn còn mới trong ký ức của tôi…
“Tôi là người luyện múa, tôi thể sử dụng nhiều tư thế quyến rũ mà cậu chưa từng