Sáng ngày hôm sau, lúc ngủ dậy, chân của Trương Ngọc Dung vẫn còn những vết xanh xanh đỏ đỏ.
“Cậu nhìn xem cậu làm tôi ra thế này nè, may mà bây giờ không phải là mùa mặc váy, chứ bằng không sao tôi đi gặp người khác được!”
“Tôi đâu có cấu cũng đâu có nhéo chị, tất nhiên chỉ là do ma sát mà thôi, ai bảo làn da vợ tôi lại mềm mại như thế chứ, vợ à, hay là chúng ta làm thêm một lần nữa đi?”
“Không!!!”
Sau khi ăn sáng xong, Trương Ngọc Dung dọn dẹp rồi đi ra khỏi nhà, theo như lời cô ta nói, cô ta phải đi tìm hiểu xem rốt cuộc quán bar Ma Tính đã xảy ra chuyện gì trong tối ngày hôm qua.
Trước lúc cô ta đi ra ngoài, tôi đã hỏi cô ta rằng: “Có thể tôi phải đi thăm ông nội Vũ một chuyến, nếu như đúng là Bàng Bát Nhất, có cần ông nội Vũ giải quyết cho không.”
Trương Ngọc Dung lắc tay từ chối: “Nếu không cho phép ra tay thì không cần phải làm phiền đến ông nội Vũ đâu, nhân tình của người ta dùng một lần sẽ ít đi một lần, trong trường hợp không cho phép ra tay mà tôi còn không giải quyết nổi chuyện này, thế thì tôi cũng không cần kinh doanh hộp đêm tiếp nữa.”
Rất mạnh mẽ, tôi thích nhất là sự mạnh mẽ đầy kiêu ngạo của Trương Ngọc Dung, chỉ khi đè Trương Ngọc Dung như thế xuống dưới người mình thì tôi mới cảm thấy có thành tựu mà thôi.
Sau khi Trương Ngọc Dung rời khỏi nhà được nửa tiếng, tôi thu dọn đồ đạc, cũng nhanh chóng lái xe đi về phía nhà họ Vũ.
Đón Lục Tiểu Nham đến bầu bạn với ông ấy cũng là một nguyên do, mà quan trọng hơn cả thảy là tôi muốn biết ông nội Vũ như thế nào rồi.
Sau khi đến nhà họ Vũ, cũng không tệ, Vũ Cát Minh có ở nhà, không hề ra đường.
Vào giây phút ấy, ông ta đang luyện thái cực quyền trong sân.
Tôi không am hiểu môn võ vẽ này lắm, ví như có đồ chó đấy ở đây thì chắc hẳn anh ta sẽ nhìn ra đấy là võ công gì, nhưng tôi thì không thể, miễn cưỡng lắm tôi mới nhận ra đây là Thái Cực Quyền mà thôi.
Vũ Cát Minh đánh thái cực quyền trong sân, còn tôi lại đứng bên ngoài hàng rào để nhìn ông ta.
Rõ ràng ông ta cũng đã thấy tôi rồi, nhưng lại không ngừng luyện mà vẫn bận rộn như cũ.
Tôi đợi cho đến hai mươi phút sau, ông ta tập xong rồi mới ra hiệu cho tôi vào.
Tôi bước vào sân, lấy điếu thuốc đưa cho Vũ Cát Minh.
Vũ Cát Minh chỉ im lặng nhìn tôi, ông ta không nói gì, cũng không đưa tay ra nhận.
“Đã lâu rồi ông nội Vũ không nhận điếu thuốc của người khác.”
Giọng nói của Đông Bác Xuyên vang lên từ đằng xa, tôi ngoái đầu nhìn lại, ông ta đang cầm chiếc khăn ướt được xếp gọn gàng đi về phía bên này.
Đưa thuốc không nhận, hơn nữa cũng không nói gì, không nhúc nhích khiến cho một người đậm mùi khói thuốc như tôi cảm thấy lúng túng.
Nhưng rõ ràng Vũ Cát Minh có tư cách để khiến tôi lúng túng, thậm chí trong mắt rất nhiều người, dường như có thể được Vũ Cát Minh làm cho lúng túng cũng là một loại vinh quang, ít nhất thì ông ta biết cậu là ai.
“Không biết quy tắc của bác Vũ, xin lỗi bác.”
Lúc tôi định cất bao thuốc đi thì Vũ Cát Minh lại chìa tay ra, rồi kẹp lấy một điếu thuốc.
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lấy hộp quẹt ra châm lửa cho ông ta.
“Rất lâu rồi không hút thuốc của người khác, cậu có biết vì sao không?”
Tôi đáp mà không cần nghĩ ngợi: “Không biết.”
Vũ Cát Minh bật cười, ông ta bị hơi thuốc làm cho ho sặc sụa.
Tôi vỗ lưng cho ông ta, ông ta giơ tay ra hiệu không có gì nhưng gương măt vẫn ánh lên nụ cười.
“Cậu đúng là người thật thà, đây là cơ hội tốt để nịnh nọt, tùy tiện phịa ra vài câu êm tai như không có ai đủ tư cách để khiến tôi nhận thuốc là được rồi mà?”
“Không biết chính là không biết, bác Vũ ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm, lỡ mà cháu nịnh nhầm thì chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què sao?”
Vũ Cát Minh bật cười, nhưng cuối cùng ông ta cũng không giải thích vì sao chẳng nhận thuốc người khác cho.
Ông ta nhẹ nhàng vẫy tay gội Đông Bác Xuyên: “Lấy một viên thuốc mới qua đây rồi gói lại giúp tôi.”
Đông Bác Xuyên nhanh chóng đi lấy hủ thuốc cho ông ta như lệnh, bên trong có viên thuốc đỏ thẫm, to như đầu điếu thuốc lá.”
“Lên xe đợi tôi.”
Sau khi nhận viên thuốc, Vũ Cát Minh kêu Đông Bác Xuyên đi lên xe.
Vào giây phút sau, viên thuốc đặt trong hủ được Vũ Cát Minh đưa đến trước mặt tôi.
“Người khác sẵn sàng bỏ ra vài chục tỷ để mua viên thuốc này đấy, cậu lấy gì để trả cho tôi?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm mặt mà nói: “Hai cháu ngoại nhé?”
Vũ Cát Minh không nói gì, chỉ vứt điếu thuốc mà tôi đưa cho ông ta xuống đất rồi dùng chân nghiến nát.
Gương mặt của ông ta bình tĩnh như mặt biển không gợn sóng, nhưng lòng biển