Sau khi đưa Jason về chỗ ở, tôi quay lại căn nhà thuê của Cố Diệu Hà.
Đêm nay cô ta không ở nhà, chỉ có mình tôi ở đây, trong suy nghĩ miên man, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, khi đang ngủ say tôi bị chuông điện thoại di động đánh thức, mò đến xem một chút, trên màn hình hiện thông báo tên người gọi tới là Lý Huệ.
“Cám ơn cậu, Trần Cẩn Phong, anh Hổ Tử của cậu đã có khả năng rồi, mặc dù chỉ mười mấy phút, nhưng so với trước kia đã mạnh hơn nhiều lắm, thật sự rất cảm ơn cậu...”
Mấy ngày trước lấy một viên thuốc màu đỏ từ Vũ Cát Minh tôi liền đưa cho Lý Huệ, gần đây quá nhiều việc nên cũng dần dần quên mất, cho đến hôm nay cô ta nói tôi mới nhớ tới chuyện này.
“Mười mấy phút, cộng thêm màn dạo đầu cũng miễn cưỡng đủ cho cô bay một lần, sống hết mình đi!”
Trò chuyện với Lý Huệ vài câu, sau đó tôi cúp điện thoại.
Lái xe đi tìm Ngô Diệc Thành, sau khi đổi xe với anh ta, tôi đi tới nơi ở của Jason, vùi người trong xe chăm chú nhìn lên.
Cả một buổi sáng chờ đến buổi chiều, ngay cả cơm trưa cũng không mò đi ăn, tôi mới nhìn thấy Jason rời khỏi nhà.
Sau khi đợi cậu ta đi xa, tôi xuống xe lên lầu, sau đó cầm chìa khoá mở cửa phòng và thấy Trần Linh đang ngủ trong phòng ngủ.
Không phí lời, tôi trực tiếp xốc chăn mền cô ta lên, sau đó tách đôi chân thon dài của cô ta ra, trực tiếp dùng thân thể mềm mại trắng nõn của cô ta bắt đầu luyện công phu ngón tay...!
Sau khi ăn cơm tối xong, tôi lại đến tìm Ngô Diệc Thành đổi xe về.
Tôi nhận được cuộc điện thoại của Trần Linh, sau đó cúp máy và quay trở lại nơi ở của Jason và cô ta.
Sau khi đi vào, tôi lật qua lật lại thẻ ngân hàng trong tay và lớn tiếng rêu rao: “Gỡ vốn gỡ vốn, tối nay ông đây muốn gỡ vốn, Sơn Đản, mọi người thì sao?”
Vừa đi tới trước cửa phòng ngủ của họ thì tôi thấy Trương Sơn Đản ngây ngốc ngồi trên giường, mà Trần Linh thì quần áo xốc xếch nằm nhoài một bên gào khóc.
“Hai người chơi rất hay, ở nhà còn chơi trò cưỡng hiếp à? Thật là tình cảm!”
Hai chữ “cưỡng hiếp” rõ ràng đã kích thích Trương Sơn Đản mãnh liệt, cậu ta ngẩng đầu lên, trong mắt đều là sự khiển trách và đỏ ngầu vì tức giận, như thể muốn giết người.
“Làm sao vậy, Jason?”
Tôi có vẻ hơi ngây ngốc, liên tục hỏi thăm, nhưng Jason không nói gì, Trần Linh lại càng khóc hăng hái hơn, nước mắt như mưa, khiến cho người ta có chút đau lòng.
Ngay lúc tôi đang không biết làm thế nào thì Trần Linh xông thẳng vào phòng bếp, sau đó cầm con dao làm bếp kề lên cổ.
Cũng nhờ Jason phản ứng nhanh, vội vàng đoạt lấy, lập tức ôm chặt lấy Trần Linh vào lòng.
Sau một cái chớp mắt, Trần Linh tiếp tục nghẹn ngào nức nở trong ngực cậu ta.
“Tên khốn kia, tôi phải giết nó!”
Sau một hồi, đột nhiên từ trong im lặng Jason gầm lên dữ dội, sau đó cầm con dao làm bếp lên muốn lao ra khỏi cửa.
Trần Linh vội vàng phi tới trước cửa, vừa quỳ xuống vừa cầu xin, lúc này thật sự vất vả lắm mới ngăn cản được Jason đi ra ngoài hành hung.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Trần Linh cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô đã làm cái gì khiến Jason tức giận như vậy?”
“Không phải cô ấy, là một tên khốn, ông chủ KTV Dục Hỏa kia!”
Jason tức giận chém một phát vào khung cửa, lưỡi dao khảm vào một nửa, có thể thấy được sự phẫn nộ của cậu ta đến mức nào.
Ngay sau đó tôi hỏi thăm mới hiểu đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Trần Linh thấy Jason đi làm quá mệt mỏi, cho nên muốn đến KTV Dục Hỏa làm nhân viên lễ tân, như vậy thì sẽ không cần dùng cơ thể để tiếp khách, vừa có thể kiếm được một ít tiền để trang trải cuộc sống của mình và Jason, vừa để dành một ít để sau này kết hôn.
Không ngờ, buổi chiều lúc cô ta đi nộp đơn, ông chủ KTV Dục Hỏa thấy cô ta xinh đẹp, dáng người đẹp nên cưỡng ép lôi cô ta vào phòng, sau đó bị...!
“Ông ta đúng là đồ súc vật, ỷ có tiền nuôi mấy tên côn đồ thì ngon à? Báo cảnh sát, bắt ông ta!”
Tôi lấy điện thoại di động ra muốn báo cảnh sát thì Trần Linh vội vàng ngăn cản, rưng rưng cầu xin.
“Đừng báo cảnh sát, một khi anh báo cảnh sát thì sau này tôi sống thế nào? Tôi sẽ gặp mọi người như thế nào chứ?”
“Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ cô trơ mắt nhìn Sơn Đản cầm dao đi chém tên khốn kia, sau đó đền mạng cho ông ta à?”
Trần Linh vẫn cứ thút thít, mấy lần Jason muốn lao ra, nhưng cuối cùng đều bị tôi ngăn lại.
Ước chừng sau khi náo loạn hơn một giờ, tôi hoàn toàn bất lực, cuối cùng cho Jason một đề nghị.
“Đi mua một chiếc xe cũ, bảo hiểm đầy đủ hết, sau đó đâm chết ông ta, cậu cũng đừng bỏ trốn, như vậy đến lúc cảnh sát điều tra đến cũng sẽ chỉ xác định đây là một vụ tai nạn giao thông ngoài ý muốn dẫn đến tử vong, cùng lắm cậu bị tạm giam vài ngày, sau đó chuyện bồi thường tiền thì để công ty bảo hiểm làm.”
Đôi mắt Jason tỏa sáng, nhưng cuối cùng lại lựa chọn lắc