Vũ Cát Minh muốn gặp tôi, ông ta tại sao muốn gặp rồi, Bàng Kiến Quân? cũng chỉ có thể là Bàng Kiến Quân.
Đáp lại Đông Nhị Gia, sau đó tôi lái xe đến biệt thự của nhà họ Vũ.
Người mở cửa giúp tôi là Lục Nhan, tôi hỏi bà ta: “Bác Vũ tâm trạng như thế nào.”
Lục Nhan hơi sững người: “Không có thế nào cả, vẫn như trước, nhìn không ra vui buồn, sao hả, không phải là chuyện của chúng ta đấy chứ?” Ở trong phòng khách không có ai, tôi nhìn cái mông cao vút của bà ta, sau đó lên lầu.
Tôi bây giờ không có tâm trạng làm chuyện này, nhưng hành động này của tôi lại khiến Lục Nhan yên tâm, không vì ở trước mặt Vũ Cát Minh mà lo lắng lộ ra cái gì đó.
Sự thật chứng minh, trên mặt bà ta vừa rồi xuất hiện biểu cảm căng thẳng đã hoàn toàn biến mất rồi.
Sau khi đến phòng sách, gõ nhẹ cửa, sau đó cửa phòng mở ra, Đông Nhị Gia giúp tôi mở cửa.
Sau khi gật đầu chào hỏi với Đông Nhị Gia, tôi gọi một tiếng ‘bác Vũ’.
Vũ Cát Minh giơ tay ra hiệu tôi ngồi xuống: “Ăn cơm chưa?”
Tôi cười khổ: “Vừa ăn một bát mỳ kéo, nhưng không có mùi vị gì.”
“Vậy vừa hay, lát nữa cùng tôi ăn một bữa.
Nếm thử tay nghề của dì Lục của cậu, bà ấy nấu ăn cũng không tệ.”
“Tay nghề của dì Lục đương nhiên không cần phải nói, ngày nào đó cháu muốn mở quán cơm, chỉ cần bác Vũ nỡ, cháu chắc chắn sẽ mời dì làm đầu bếp chính.”
Vũ Cát Minh cười nói: “Vậy cũng phải xem bà ấy có đồng ý làm không mới được.”
Sau khi nói cười xong, Vũ Cát Minh xua tay: “Được rồi, không nói mấy chuyện này nữa, nói việc chính.
Vụ tai nạn xe tối qua của Bàng Bát Nhất là cậu gây ra?”
Tôi gật đầu.
“Không tệ, lần đầu tiên làm loại chuyện này, được đấy.”
Nói xong, Vũ Cát Minh rút ra chiếc hộp gỗ, đưa cho tôi một điếu thuốc.
Đây là đuối thuốc thứ 3 ông ta đưa cho tôi.
Giúp Vũ Cát Minh châm lửa xong, khi muốn châm cho mình, Đông Nhị Gia đã mở miệng.
“Người khác nhận được thuốc của Vũ gia, đều luôn giữ lại, đây là một loại ân huệ, cậu cũng có thể coi như một lá bùa giữ mạng.
Ví dụ tương lai cậu gặp phải loại chuyện Bàng Bát Nhất muốn tìm cậu gây rắc rối, cậu có thể lấy điếu thuốc này ra, như thế anh ta tự nhiên sẽ biết làm như thế nào.”
Tôi hơi sững người, tôi hoàn toàn không ngờ, mấy điếu thuốc cỏn con mà thôi, vậy mà có đạo lý lớn như vậy.
Hơn nữa vinh hạnh là tôi vậy mà từng nhận được 3 điếu.
Tôi nhìn Đông Nhị Gia, sau đó lại nhìn Vũ Cát Minh, cuối cùng vẫn châm điếu thuốc.
“Trước đây không biết, cậu hút cũng hút rồi, bây giờ cậu biết rồi, vậy mà vẫn dám hút, hơn nữa hút ở trước mặt Vũ gia.
Xem ra, sự coi trọng của Vũ gia ở trong mắt cậu không tính là gì cả.”
Cũng không biết thuốc của Vũ Cát Minh được đặt làm riêng hay là thế nào, dù sao hút rất được, nồng nhưng không có sặc, hơn nữa có mùi hương rất khác lạ.
Có hơi giống với loại nổi tiếng của Nam Kinh, nhưng mùi hương lại nồng hơn.
Tôi hút sâu một hơi: “Sự coi trọng của bác Vũ tóm lại không thể biến mất theo điếu thuốc khi hút hết được, có tốt hơn nữa cũng là điếu thuốc, để trong ngân hàng cũng không được 6 nghìn đồng.
Thứ gì cũng có tác dụng riêng, tôi cảm thấy giá trị lớn nhất của nó vẫn là bị hút.”
Vũ Cát Minh bật cười lần nữa, sau đó nói với Đông Nhị Gia: “Như thế nào, tôi nói với ông cậu ta là tên sừng sỏ, tôi tán thưởng điểm này của cậu ta, dám cùng tôi nói điều kiện bảo vệ Trương Ngọc Dung, dám chọc tức tôi, tôi thích cậu ta, rất thích!”
Nói xong, Vũ Cát Minh thu lại nụ cười lại, nhìn sang tôi: “Cậu nói rất đúng, mọi thứ đều có tác dụng riêng của nó, giá trị lớn nhất của thuốc vẫn là bị hút đi.
Giống như cậu thanh niên tên là Trương Sơn Đản đó, giá trị của cậu ta cậu đã tận dụng triệt để.”
Ngay cả tên thật của Jason là Trương Sơn Đản cũng biết, xem ra sự hiểu biết của Vũ Cát Minh đối với tôi rất sâu, tuyệt đối không đơn giản như những gì tôi nghĩ, thậm chí tôi lại nghi ngờ, chút chuyện đó của tôi với Lục Nhan, ông ta có thể cũng biết, nhưng không biết tại sao lại không có quan tâm.
“Nào, nói chi tiết cho tôi nghe thử, nguồn cơn chuyện này.”
Dưới sự yêu cầu của Vũ Cát Minh, tôi thành thật nói rõ nguyên nhân sự việc cho Vũ Cát Minh, không có nửa điểm giấu diếm, bảo gồm sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong chuyện này.
Sau khi nghe xong ‘báo cáo’ của tôi, Vũ Cát Minh khẽ gật đầu: “Vẫn là câu nói đó, lần đầu tiên làm chuyện như này, không tệ rồi.”
Tôi hút một hơi thuốc, lắc đầu cười khổ: