Công tác nhận xác ở cục công an rất thuận lợi, trên người Jason Trương Sơn Đản không có bất kỳ miệng vết thương nào, thoạt nhìn như là vì thao tác ca-nô không thành thạo mà bị đuối nước.
Nhưng nghi điểm lúc này là ai lại mười một mười hai giờ tối lại lái cano chơi trên nước?
Mục đích thật sự của anh ta đương nhiên tôi đoán được, con sông kia nối thẳng đến hạ du bên ngoài thành phố, nếu như ngồi cano có thể tránh được các đoạn đường kiểm soát, sau đó trực tiếp lên bờ từ bên ngoài thành phố, thần không biết quỷ không hay rời đi, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Những cái này đương nhiên tôi sẽ không nói cho người khác biết.
Cảnh sát hỏi thăm thân phận của tôi, hỏi thăm quan hệ giữa tôi và Jason, hỏi thăm gần đây anh ta có chỗ nào khác thường không, tôi cũng nói không có, còn hỏi tôi anh ta có bạn gái không, sau đó tôi trực tiếp đẩy Trần Linh ra, nói là cùng thuê chung phòng, cho nên lại cho bọn họ địa chỉ.
Sau khi lấy khẩu cung xong, chủ nhà cũng đến, đến xác nhận thi thể Jason.
May là tôi đến sớm, nếu không bị cảnh sát tìm đến cửa, nhất định sẽ có nghi ngờ với tôi.
"Đồng chí cảnh sát, lúc đi thu tiền thuê nhà sáng nay, phát hiện chỗ ở của bọn họ rất lộn xộn, tôi cung cấp manh mối, anh ta thuê chung với hai người kia, vô cùng có khả năng sẽ vì cãi nhau mà động tay giết người."
Mẹ nó, lão già đáng chết, đây cũng quá hãm hại ông đây rồi, buổi sáng tôi vừa nộp tiền nhà cho ông ta!
Lão già vội vàng khoát tay tôi: "Đồng chí nhỏ, cậu cũng đừng nóng giận, đừng phát cáu, vì phá án thôi, chúng ta đều là công dân lương thiện, cậu phải tin các đồng chí cảnh sát, bọn họ sẽ không hàm oan người tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không tha cho kẻ xấu!"
"Ông à, ông nói có lý!"
Vì vậy tôi nói với đồng chí cảnh sát phá án: "Đồng chí, tôi cũng cung cấp một manh mối, ông già này là chủ thuê nhà của Jason, Jason thiếu ông ta ba tháng tiền phòng, sáng nay ông ta tự mình nói với tôi.
Ông ta hoàn toàn có thể vì cãi nhau với Jason mà lỡ tay giết người, đây cũng là một loại động cơ giết người, xin điều tra!"
Lão già nóng nảy: “Ai ai ai, sao cậu lại ngậm máu phu người, tôi..."
Tôi khoát khoát tay với lão già: “Đồng chí già, ông cũng đừng nóng giận, đừng phát cáu, vì phá án cả, chúng ta đều là công dân lương thiện, ông phải tin tưởng đồng chí cảnh sát, bọn họ sẽ không hàm oan người tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua người xấu!"
Đây chính là lời lúc nãy ông già chết tiệt này nói với tôi, bây giờ toàn bộ trả lại!
Lão già còn muốn nói gì nữa, nhưng đồng chí cảnh sát mở miệng cắt ngang ông ta: "Ông tên gì, tính danh, quên quán, vì sao Trương Sơn Đản nợ ba tháng tiền nhà ông không đi tìm anh ta, giữa hai người có xảy ra chuyện gì tranh cãi không, đến đây, nói hết ra!”
"Đồng chí cảnh sát, tôi bị oan mà, tôi..."
Lão già chết tiệt dám hại tôi, xì!
Sau khi rời khỏi cục công an, tôi gọi điện thoại cho Hàn Trinh Lộ, chuyện bây giờ tạm thời đã qua một thời gian, lại có tâm tư để ý cô ta một chút, dù sao cũng đã lạnh nhạt lâu rồi, còn lạnh nữa, có thể sẽ quên mất đi rồi.
"Sao thế, anh còn biết gọi cho tôi?"
"Muốn gọi, chỉ là suy nghĩ tới suy nghĩ lui, vẫn là chờ đến hôm nay mới gọi.
Tôi biết cô lo lắng cái gì, kỳ thật đó cũng là chỗ tôi lo lắng, dù sao tôi cũng chỉ là trai bao, chúng ta ở bên nhau, đối với cô không tốt, người nhà của cô cũng sẽ không đồng ý..."
Tôi nói rất nhiều, đầu bên kia cũng im lặng một lúc lâu.
Cho đến sau khi tôi nói xong, ba mươi giây sau cô ấy mới trả lời: "Bây giờ tôi lại quay lại bên anh ta rồi, anh biết không, gần đây phải tuyển cử mới, anh ta hoàn toàn có hy vọng có thể một bước trở thành cục trưởng thành phố, cho nên tôi nhớ đến ông cụ nhà tôi, nhưng lại không thể không có liêm sỉ đi cầu tình ba tôi..."
"Tóm lại, bây giờ tôi chỉ là sống cùng một chỗ với anh ta, nhưng mà phân phòng ngủ."
Đây là một kết quả rất tốt, trong lòng của cô ta có vị trí của tôi, thân phận của cô ta vẫn là phu nhân phó cục trưởng, nếu như có thể tiến thêm một bước lên thành phu nhân cục trưởng, bỏ chữ phó đi, vậy thì rõ ràng càng tốt hơn.
Nói chuyện với Hàn Trinh Lộ rất nhiều, sau khi giúp nhau biểu lộ tưởng niệm trong lòng, chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện.
Buổi tối không đi làm, càng nghĩ, tôi càng muốn đến phòng của Cố Diệu Hà, bây giờ tôi muốn ở nơi yên tĩnh nhất, tôi cần phải tỉnh táo, tính táo để suy nghĩ phải làm thế nào mà thoát khỏi chậu phân của Vũ Cát Minh.
Mặc dù không nhất định ông ta sẽ cài tôi, mặc dù mọi thứ ở đây đều là căn cứ vào suy đoán của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không thể để cho ông ta bất kỳ cơ hội nào, sẽ không