Không thể không nói, khi Vũ Bích Phượng xỏ giày cao gót trắng đi tất đen, cảm giác đẹp đẽ đúng là không gì sánh kịp.
Sự đối lập mạnh mẽ giữa trắng và đen khiến cho trong lòng người ta như có một cọng cỏ đuôi chó, nó không đâm chọc mà chỉ nhẹ nhàng phẩy phẩy, khiến cho chúng ta không bắt được, cản không xong, cực kỳ sốt ruột.
Đương nhiên, cách tốt nhất để xử lý sự sốt ruột này chính là đặt cô nàng khiến người ta nôn nóng kia dưới thân.
Tôi cởi đôi giày coa gót của Vũ Bích Phượng ra, sau đó thưởng thức cặp chân mịn màng qua lớp tất đen, càng cố ý liếm láp cách một váy, khiến cho Vũ Bích Phượng không nhịn được mà rên rỉ một tiếng.
"Phượng Phượng, chúng mình đã lâu rồi không làm, tôi nhớ chị lắm."
Vũ Bích Phượng không nhìn tôi mà quay đầu nhìn về phía buồng vệ sinh, sau đó cô ta mới ẩn nhẫn mở miệng:
"Cậu nhớ tôi cũng không đến tìm tôi, có Cố Diệu Hà, Trương Ngọc Dung và Thư Hiểu Cầm, chắc là cậu sẽ không nhớ nữa?!"
Ấn đôi bàn tay mịn màng của cô ta xuống dưới thân, tôi hôn một cách mãn liệt, dùng lồng ngực đè ép khuôn ngực đầy đặn của cô nàng.
"Nếu không có Trịnh Quốc Huân và Bàng Kiến Quân, chị nghĩ tôi có thể quen biết họ được ư?"
Nếu không có hai người kia, tôi thực sự sẽ không quen biết Cố Diệu Hà và Thư Hiểu Cầm.
Nhưng dưới sự dẫn dắt của tôi, Vũ Bích Phượng hiển nhiên sẽ không nghĩ vậy.
Cô nàng nhẹ nhàng hôn tôi một cái, sau đó hai tay còn vòng qua ôm chặt lấy tôi.
"Xin lỗi, tôi không biết việc tôi gặp cậu lại mang đến nhiều phiền toái cho cậu như vậy, nếu giờ dừng việc gặp gỡ có thể khiến ba tôi bỏ đi suy nghĩ này, tôi thực sự đồng ý chịu đựng không gặp cậu nữa, chỉ cần cậu bình an là được, tôi..."
Tôi không để Vũ Bích Phượng nói tiếp, kéo thẳng áo trong của cô ta ra, để lộ ra bầu ngực tròn đầy vểnh cao được bao bọc trong lớp áo lót màu đen đầy mê hoặc.
Giây tiếp theo, tôi lấp kín bờ môi đầy đặn căng tràn của cô ta, vươn tay âu yếm nhắm vào bộ ngực đầy đặn kia.
Được mấy phút, gương mặt nhỏ nhắn của Vũ Bích Phương đã đỏ bừng, đến cả mái tóc cũng bắt đầu rối tung.
"Chị có thể từ bỏ việc ở bên tôi, chị có thể chịu được, nhưng tôi thì không.
Tôi có thể mất mạng, nhưng mỗi một ngày tôi sống trên đời, tôi đều cần có chị ở bên, đều muốn cảm nhận được sự tồn tại của chị."
Nói xong, trong ánh nhìn chăm chú mê ly của Vũ Bích Phượng, tôi cởi quần cô nàng ra, lập tức dùng tay chạm vào chiếc quần lót ren màu tím nhạt gợi cảm kia....!
"Xin lỗi..."
Đây là lần thứ hai tôi nghe được lời xin lỗi với ý tứ tương đồng trong ngày hôm này, câu đầu tiên từ Lục Tiểu Nham, còn câu thứ hai đến từ Vũ Bích Phượng.
Tôi vô cùng bất đắc dĩ gục lên người cô ta: "Hai người đúng là chị em tốt, chị em tình thâm!"
"Hả? Tiểu Nham cũng tới?"
Tôi không trả lời cô ta, nhảy xuống giường đi gõ cửa buồng vệ sinh."
"Tiểu Nham, em ra được rồi đấy, chị em cũng giống như em."
Sau đó, cửa phòng vệ sinh mở ra, Lục Tiểu Nham và Vũ Bích Phượng bốn mắt nhìn nhau, đồng thời bật cười ôm lấy nhau.
Trong quá trình ôm, tôi liền thấy hai đôi gò bồng đảo chèn ép lẫn nhau, ma sát, tràn ngập mê hoặc, khiến cho tâm hồn mê say.
"Phong cảnh đẹp như vậy, ngàn vạn lần không được lãng phí."
Vậy nên tôi liền kéo một cái ghế lại, sau đó đứng bên trên, lập tức cởi quần.
Lục Tiểu Nham ngượng ngùng nói: "Như thế này không ổn đâu..."
Vũ Bích Phương cũng có vẻ e thẹn, nhưng cô ta phóng khoáng hơn nhiều.
"Lại đây đi, hôm nay hai chị em mình khiến cậu ta hụt một vố, coi như bồi thường đi!"
Lục Tiểu Nham ngượng ngùng gật đầu, sau đó bị Vũ Bích Phương cởi áo ngực ra.
Tiếp đó móc áo ngực của Vũ Bích Phượng cũng bị Lục Tiểu Nham cởi ra.
Chỉ một giây sau, hai chị em đã bước đến chỗ tôi, sau đó cùng tự nâng bộ ngực mình lên, nhẹ nhàng giúp tôi đè ép, ma sát.
Cảm giác đầy đặn lại non mềm cùng một lúc này khiến tôi như hiểu thấu cuộc đời.
Hơn hai tiếng sau, chúng tôi rời khỏi khách sạn, cuộc chiến kết thúc dưới sự đồng ý của ba bên.
Tôi đứng không nổi, hai chị em họ cũng đứng không nổi, cho nên cả ba liền vào phòng tắm, chơi đùa vui vẻ, trêu chọc tắm rủa trong sự mập mờ.
Sau khi rời khỏi khách sạn, tôi đưa hai chị em về nhà.
Không quá dịu dàng, hôn mỗi người một cái xong, tôi liền lái xe đi.
Có điều còn chưa đi xe, di động của tôi đã kêu lên.
Tên người gọi trên màn hình khiến tôi thấy rất kỳ lạ, bởi vì tôi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cô ta sẽ gọi điện cho tôi.
Hoàng Hương, vợ ông chủ của Phòng tắm Đế Vương, nói cho đúng thì là bà chủ hiện giờ.
"Sao vậy,