Trong tiếng trào phúng thiện ý xen lẫn ác ý, tôi ngượng ngùng cười, sau đó đi tới trước mặt Thiên Long.
Khoảng hai mấy tuổi, cỡ tuổi tôi, tóc dựng thẳng, nửa vàng nửa đen, sắc mặt hồng hào, làn da mềm mại, sống mũi cao thẳng, mắt to tròn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đặc biệt là hoa tai, ánh sáng bạc lấp lánh, vừa nhìn đã biết là phiên bản soái ca cao cấp.
“Chào anh Thiên Long.”
Anh ta không để ý tôi, tiếp tục nghịch điện thoại.
Sau đó tôi lại đi tới đầu khác, tới trước mặt Triệu Tĩnh.
Phải nói Triệu Tĩnh thật sự không hổ với danh xưng nhất tỷ, tướng mạo thật sự không cần bàn cãi, tất cả những từ hình dung về sự tốt đẹp dùng trên người cô ta đều không quá, quan trọng nhất là, cô ta chỉ trang điểm nhạt, gần như là mặt mộc.
Có thể đẹp tới mức khiến người ta gần như ná thở cũng là một cách thể hiện sức hút cực độ.
Ngoại trừ dung mạo, vóc dáng của Triệu Tĩnh cũng rất xuất sắc, chỗ nên căng tràn thì căng tràn, nên vểnh cao thì vểnh cao, nên thon dài thì thon dài, có thể nói là toàn thân tìm không ra chút khuyết điểm nào.
Đương nhiên, chỗ đứng thẳng căng tràn đó là vì áo lót push ngực hay là vì bơm silicon thì không biết.
“Chào chị Triệu Tĩnh.”
Triệu Tĩnh ngước mắt nhìn tôi, sau đó khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Còn may, so sánh với sự lãnh đạm trước đó của Thiên Long, cũng không cảm thấy cô ta có hương vị cao ngạo.
“Theo quy củ nơi này, thiếu gia sẽ do nhất tỷ nghiệm thu, công chúa sẽ do nhất ca nghiệm thu.
Triệu Tĩnh, Dương Liệt giao cho cô, lát nữa làm một chút, tôi đi trước.”
Trịnh Càn Nam đi rồi, nhưng lời của ông ta vẫn lưu lại trong lòng tôi.
Đãi ngộ tình dục này thật không tệ nha, vừa tới đã kêu nhất tỷ giúp nghiệm thu, còn làm một lát nữa, đặc biệt nhất tỷ còn là mỹ nhân như Triệu Tĩnh, thật chờ đợi!
Một lát sau, Triệu Tĩnh đứng dậy, tôi lúc này mới phát hiện, cô ta lại cao bằng tôi, thật đáng ngạc nhiên!
Cho tới lúc nhìn thấy đôi giày cao gót mấy chục phân, trong lòng tôi mới cân bằng lại một chút.
Nhưng cho dù bỏ đi đôi giày, Triệu Tĩnh cũng gần mét bảy, đặc biệt là trong mét bảy đó thì đôi chân dài tới mét mốt, thực sự là tuyệt vời.
Sau khi cùng Triệu Tĩnh rời khỏi phòng, tôi theo phía sau cô ta, cẩn thận đánh giá đôi chân ngọc ngà bao trong đôi tất da đó, thẳng tắp, trắng nõn, hơn nữa bất kể là nhìn xa hay nhìn gần đều không có chút tỳ vết nào, thực sự là đẹp không kể xiết.
“Chị Triệu Tĩnh, chị thật nghịch thiên!”
Triệu Tĩnh dừng bước, nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao chứ?”
“Người đẹp hơn hoa, chân dài hơn trúc, đây không phải là nghịch thiên thì là cái gì?”
Triệu Tĩnh ‘ồ’ một tiếng thể hiện cô ta đã hiểu, sau đó tiếp tục đi về phía trước, mặt bình thản như nước, nhìn không ra sự tán thưởng của tôi có chút ảnh hưởng nào tới cô ta không, dường như theo cô ta thấy, tôi chỉ là đang trần thuật một sự thật rất bình thường mà thôi, giống như phí lời nói một câu ‘cô là phụ nữ’ vậy.
Đến cuối hành lang, cô ta dẫn tôi vào một căn phòng treo bảng ‘phòng tư liệu’.
Vào phòng, mở đèn, sau đó bố trí đơn giản trong phòng liền bày ra trước mặt tôi, một chiếc giường, hai sofa da thật màu đen, một bàn vi tính, một chiếc laptop, một đài chọn nhạc dạng đứng cực kỳ bình thường, đây chính là tất cả vật dụng trong căn phòng.
Triệu Tĩnh bật máy tính, sau đó lại bật đài chọn nhạc.
Đài chọn nhạc khởi động khá nhanh, không có gì khác biệt với đài chọn nhạc trong KTV thông thường, màn hình cảm ứng xuất hiện rất nhiều hình minh tinh và tên bài hát.
Nhưng sau khi ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta nhanh chóng nhập hai chữ ‘thiếu gia’ lên màn hình cảm ứng, màn hình máy tính liền xuất hiện rất nhiều hình chụp, tôi nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt vừa gặp ban nãy, trong đó bao gồm cả Thiên Long.
“Đài chọn ở đây lại kỹ thuật cao như vậy, tiên tiến như thế?!”
Trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh, một quý phụ ngồi trước đài chọn nhạc, lật xem hình ảnh và tư liệu khách hàng, sau đó chọn vị nào thì trực tiếp bấm, người đó nhanh chóng vào phòng, tiến hành phục vụ chất lượng cao và hiệu quả.
Quả nhiên rất lợi hại, không hổ là hộp đêm ở thành phố lớn!
“Có thuốc không?”
Chính vào lúc tôi cảm thán khoa học kỹ thuật tiên tiến của hộp đêm thì Triệu Tĩnh đột ngột mở miệng hỏi một câu như vậy.
Tôi lấy thuốc trong túi ra, đưa cho cô ta một điếu rồi giúp cô ta châm lửa, tự tôi cũng châm một điếu.
“Cảm ơn.”
Cô ta rất lịch sự, mặc dù sắc mặt vẫn bình thản như nước không chút tình cảm nào, nhưng ít nhất không hề thất lễ, không có sự