Nhận được cảm kích nồng nhiệt của hiệu trưởng Chu khiến tôi có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng thật sự, trong lòng vô cùng khó chịu.
Ông ta giữ chúng tôi lại trường ăn trưa, chúng tôi không ăn, cảm ơn lòng tốt của ông ta rồi rời đi.
Dưới sự chỉ dẫn của Triệu Tĩnh, xe chậm rãi lướt qua thôn làng của họ.
Tường đất, hàng rào, đây chính là chân dung thật sự của thôn họ, cảm giác đó giống như quay về hai mươi năm trước khi tôi còn nhỏ, quê tôi cũng có những căn nhà tường đất thế này...!
“Tại sao cô lại làm chuyện này?”
Tôi rất tò mò suy nghĩ trong lòng Triệu Tĩnh.
Cô ta châm điếu thuốc, sau đó đặt xuống cửa sổ xe.
“Rất ngốc phải không? Tôi cũng cảm thấy mình rất ngốc, nhưng có vài chuyện dù biết rõ cũng phải làm.
Ba mẹ tôi mất sớm, tôi lớn lên nhờ cơm giúp đỡ của thôn dân.
Làm người phải có tí lương tâm, phải biết tri ân tất báo.”
“Tôi không có năng lực bao nhiêu, thành tích học tập cũng không xuất sắc, may mắn ba mẹ tôi cho tôi diện mạo xinh đẹp, vóc dáng chuẩn, tôi mới có thể dựa vào việc bán thân để kiếm chút tiền, giúp họ trong khả năng của mình.”
Nói xong, Triệu Tĩnh nghiêng đầu nhìn tôi, mặt tươi cười.
“Một gái điếm đê tiện lại làm việc cao thượng như vậy, không thể hiểu nổi phải không?”
Lúc này, tôi im lặng.
Tôi móc ví tiền, rút tấm thẻ ngân hàng đưa cho Triệu Tĩnh.
“Lúc tôi đến thành phố Q cũng không đem theo bao nhiêu tiền, chỉ mang theo sáu trăm triệu, cô giúp tôi làm người tốt việc tốt đi!”
Cô ta không chút khách sáo, trực tiếp nhận thẻ, tôi nói cho cô ta biết mật mã.
Nửa ngày sau đó, cô ta đi khắp thôn, chia phát hết sáu trăm triệu của tôi.
Sáu trăm triệu này bày trên bàn chính là hai mươi xấp tiền, chiếm rất nhiều chỗ, ngồi dưới mông chính là một chiếc xe hơi nhỏ tầm trung, ở chỗ người dân bình thường cũng rất có thể diện.
Nhưng phân cho hơn ngàn hộ gia đình toàn thôn thì bình quân mỗi hộ không tới sáu trăm nghìn.
Sáu trăm nghìn có thể làm được gì trong xã hội hiện tại?
Tôi hỏi Triệu Tĩnh: “Cô thế này là cứu nguy chứ không cứu nghèo, có ích gì chứ, còn không bằng tích lũy chút tiền xây nhà xưởng, để họ tay làm hàm nhai, thay đổi cuộc sống của họ từ căn bản.”
“Anh cho rằng tôi không muốn?!”
Triệu Tĩnh hỏi ngược lại tôi, hơn nữa giọng nghẹn ngào, tràn đầy tức giận.
Thật lâu sau, cô ta bình tĩnh lại, nói ‘xin lỗi’ với tôi, rồi giải thích.
“Anh cũng nghe hiệu trưởng Chu nói rồi, trên trấn chỉ lo vơ vét của dân, căn bản không quan tâm sống chết của họ.
Trước đây tôi từng muốn xây nhà máy, sau đó thì sao, tôi lấy ra một tỷ rưỡi, thì một tỷ hai đã bị trên trấn lấy đủ danh nghĩa đòi đi, không thấy hoàn trả lại, còn muốn xây? Họ còn có nhiều danh nghĩa hơn nữa để lấy đi.”
“Haiz, ở thôn chúng tôi anh có cảm thấy giống như quay về thời đại Ái Tân Giác La tác oai tác quái không? Cho anh sống thì đã không tệ rồi, anh còn dám muốn nhiều như vậy?!”
“Đả hổ diệt ruồi mà không đánh tới vùng núi hẻo lánh này thì có tác dụng gì! Anh nói xem, có chuyện thì họ làm sao liên lạc, gọi bằng mồm sao, điện thoại là gì đến bây giờ vẫn còn rất nhiều người chưa từng nhìn thấy, càng đừng nói tới máy tính hay internet.
Tại sao không cho xây trường học, ngu dân đó, chỉ biết cày cấy không biết suy nghĩ, như vậy mới dễ quản!”
“Có người khiếu nại lên trên không, tôi nói cho anh biết, có, tất nhiên là có.
Anh vừa đến nhà lão bí thư Triệu Kiến Thiết rồi, cũng nhìn thấy rồi chứ? Chân ông ta què là bị người ta đánh! Người đó nói nếu còn khiếu nại nữa thì sẽ đánh vỡ đầu ông ta vứt lên núi cho sói ăn! Cũng không phải không có ai thành công, có người nói rồi, nhưng không có chứng cứ, một đám ngu dân mà thôi, họ biết chứng cứ là gì...”
Triệu Tĩnh rõ ràng rất kích động nhưng lại không có cách nào.
Cô ta không có cách, tôi cũng không có, nhưng không có cách không đại biểu rằng những người này nên tiếp tục khổ sở như vậy.
Dùng lời cô ta mà nói, phúc lợi hai trăm năm họ Ái Tân Giác La đem lại cho người họ Triệu thôn họ trong mấy chục năm nay đã trả hết rồi...!
Chạng vạng, cô ta dẫn tôi tới một hộ gia đình, theo cô ta nói, đó là gia đình yêu thương cô ta nhất khi còn nhỏ.
Chủ hộ tên Triệu Tông, vợ ông ta tên Ngu Hoa.
Ngu Hoa thật sự ngu ngốc, trước đây không ngốc, sau này bị người ta hãm hại, không vượt qua được đau khổ trong lòng, cho nên uất ức