Tối nay, Thời Trình Trình không ghé nhà tôi ăn cơm, tôi cũng lười tự mình nấu nướng.
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, tôi đi vào trong thang máy, lúc thang máy xuống tới tầng dưới thì ngừng lại.
Mà tầng này cũng là tầng mà Thời Trình Trình sinh sống.
Cửa thang máy mở ra, không nằm ngoài dự liêu, gương mặt của Thời Trình Trình đập vào mắt tôi.
Nhưng chuyện khiến tôi thấy bất ngờ là người đàn ông kề cận bên cạnh cô ta.
Người đàn ông ấy đeo mắt kính, trông dáng người giống như thư sinh nho nhã yếu ớt, nhưng lại có vẻ sắc sảo khó nói nổi bằng lời, giống như một thanh kiếm bắt được ai thì sẽ giết người nấy.
Thời Trình Trình đưa mắt nhìn tôi rồi lại giả vờ như chẳng thấy gì.
Tôi cũng không chào hỏi, chỉ xem như chúng tôi không quen biết.
Hai người bọn họ không nói gì mà chỉ im lặng.
Lúc thang máy xuống thêm một tầng, hai người bọn họ bước ra ngoài, tôi đi theo sau, đều bước về phía bãi đậu xe.
Tôi lên con xe Volkswagen Passat của tôi, còn hai người bọn họ cũng lên một chiếc Volkswagen Passat khác.
Chỉ có điều, rõ ràng chiếc Volkswagen Passat của bọn họ sang hơn xe của tôi nhiều, bởi vì biển số xe của nó là ở thành phố W, quan trọng hơn nữa là đây là biển số xe của chính phủ thành phố.
Dường như tôi có thể đoán được chồng của Thời Trình Trình đã làm nghề gì sau khi từ chức giảng viên ở trường luật.
Đợi đến khi Volkswagen Passat đó rời khỏi nơi này, tôi chụp lại biển số xe, gửi cho Trương Ngọc Dung.
Vẫn còn chưa hút xong điếu thuốc, Trương Ngọc Dung đã gọi điện cho tôi, còn mang đáp án đến cho tôi nữa.
“Xe riêng của bí thư ủy ban chính trị thành phố.”
Rồi sau đó, cô ta lại gửi tư liệu trang mạng của chính phủ thành phố W cho tôi.
Trong số những tư liệu ấy cũng có thông tin về chồng của Thời Trình Trình.
Bành Triển Nghĩa, là thư ký bí thư ủy ban chính trị thành phố W, năm nay 31 tuổi…
Giỏi thật, giỏi thật!
Tôi tùy tiện ăn uống ở cửa hàng gần đây, chôn chuyện này trong lòng rồi về Đỉnh Phường.
Vừa mới dừng xe, không ngờ lại nhận được điện thoại của Phong Sương, cô ta gọi tôi để xác nhận lại chuyện mười hai tỷ.
“Người đẹp Phương Sương, cô yên tâm đi, chẳng phải chỉ có mười hai tỷ nhỏ nhoi thôi sao.
Cô cứ việc yên tâm, ngày mai bạn của tôi sẽ chuyển tiền, cô cứ yên tâm để ý đến bụng mình, giữ gìn sức khỏe, phải thật khỏe, thật thật khỏe mới được.
Đợi chừng nào có cơ hội thì ghé thăm tôi, tôi sẽ hầu hạ cô…”
Sau khi an ủi Phong Sương xong, tôi đi vào trong Đỉnh Phường, thay đồ, ra phòng chờ, ngồi trên ghế, suy ngẫm về chuyện của thư bí ấy.
Đêm nay nhất tỷ Triệu Tĩnh không đến, có người hỏi thăm tôi xem Triệu Tĩnh đi đâu rồi, tôi không phải là người trông trẻ, làm sao biết được Triệu Tĩnh đã đi đâu kia chứ?
Nếu như có chuyện gì thì tất nhiên cô ta sẽ gọi điện cho tôi, nếu không gọi thì chứng tỏ rằng cô ta chẳng bị gì cả, cũng có thể nói là chuyện của cô ta không liên quan đến tôi.
Suốt cả buổi tối chẳng ai gọi tôi tiếp, đến tiền đi làm cũng không có, hút chùa được điếu thuốc lá nhưng hụt mất hết một bao, đều là vì Trịnh Càn Nam hết cả.
Vào lúc hơn mười giờ, ông ta gọi tôi vào phòng làm việc, cũng chẳng có chuyện gì, chỉ nói mấy lời hay ho, bảo tôi làm việc đàng hoàng, cuối cùng còn cho tôi điếu thuốc, ông ta thích hút loại này.
Giây trước còn bảo không quen, giây sau đã nói mình hết thuốc rồi, thế là tôi rộng lượng quăng cho ông ta cả bao thuốc lá của mình.
“Trịnh tổng, cầm lấy mà hút, đừng khách sáo.”
Lời lẽ của tôi khiến cho Trịnh tổng cạn lời.
Hơn một giờ sáng mà vẫn không được gọi đi tiếp khách, tôi bèn tan ca luôn.
Hơi đói bụng nhưng chẳng có ai đi cùng, tôi cũng lười chẳng muốn ăn đêm nên lái xe về thẳng nhà.
Sau khi tắm rửa xong, tôi định lên giường ngủ một giấc.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có tiếng ồn ào vang lên ở bên ngoài.
Tôi không phải là người ưa hóng chuyện, nhưng trong số âm thanh cãi cọ ấy có giọng của Thời Trình Trình, thế thì tôi không thể không nhiều chuyện được.
Sau khi mặc đồ xong, tôi rón rén đi ra mở cửa, bước đến cửa cầu thang cẩn thận lắng nghe.
“Trình Trình, chúng ta về nhà đi, đêm hôm khuya khoắt rồi mà em còn muốn đi đâu, đừng kiếm chuyện”
“Kiếm chuyện? Anh nói tôi kiếm chuyện à? Bành Triển Nghĩa, anh nói năng rõ ràng coi, rốt cuộc trong số hai chúng ta thì anh mới là người kiếm chuyện, hôm nay anh phải nói rõ ràng với tôi, anh ra ngoài ong bướm thì thôi đi, về đến nhà đã một giờ đêm rồi mà hồ li tinh còn gọi điện thoại cho anh nữa, anh có