Lâm Thế Thanh hỏi tôi về giao tình giữa tôi và Lý Hữu Xuyên, tôi lại hỏi cô ta về lai lịch của Hà Loan.
Cuối cùng thì chúng tôi trở về khách san, trao đổi đáp án với nhau.
Tôi nói với cô tạm thời mình và Lý Hữu Xuyên vẫn chưa có giao tình gì cả, chuẩn bị trở về phát triển xem sao.
Cô ta lại nói với tôi, Hà Loan là nữ đặc chủng binh trong bộ đội.
Đều không ai nói hết tất cả, tôi cười, Lâm Thế Thanh cũng cười.
Cười một lúc sau, tôi cởi sạch quần áo của cô ta, chỉ để lại chiếc quần lót vàng và áo ngực hồng phấn.
“Đại Hoàng Đế Thanh ạ, đến quần lót của chị cũng là màu vàng, quyến rũ đến lạ đấy!”
“Anh thử xem sao, biết đâu chừng lại có độc!”
“Có bị độc chết thì tôi cũng chấp nhận!”
Một giây sau, tiếng cười hòa cùng tiếng rên yêu kiều của cô ta vang vọng khắp căn phòng…
Sau khi trêu ghẹo trong giây lát, chiếc quần lót và áo ngực bay tứ tung, còn cơ thể duyên dáng của Lâm Thế Thanh lại được tôi ôm vào lòng.
Sau khi tôi và cô ta hôn nhau nồng nàn, chuẩn bị làm tiếp chuyện kích thích hơn thì cô ta ngăn tôi lại.
“Không được, ngày mai phải dậy sớm, có việc công, hôm nay không thể thưởng thức anh kỹ lưỡng rồi.”
Tôi bèn hỏi cô ta: “Việc công gì?”
“Đều là vài chuyện xã giao lúc làm ăn, nhớ đến lại đau đầu.”
Nếu như cô ta nói đau đầu, thế thì tất nhiên tôi cũng sẽ không có hứng truy hỏi tiếp.
Lâm Thế Thanh lăn qua nằm trên người tôi, lấy bàn chân ngọc ngà ma sát lên người tôi.
“Trần Cẩn Phong, sáng mai anh ngủ thêm một lúc đi, ban ngày ra ngoài chơi một lúc, tôi đòi Mập Mạp đưa chi phiếu một tỷ rưỡi, tất cả đều cho anh hết, anh cứ việc chơi cho thỏa thích, nhưng có việc này, không được phép bắn hết đạn, tối nay chúng ta còn có hoạt động vui vẻ nữa.”
Tôi dụi vào cơ thể duyên dáng của cô ta, khiến cho cô ta hít sâu một hơi khí lạnh, trông có vẻ rất sướng.
“Thanh, hoạt động gì đây?”
“Bí mật, tối mai là anh biết ngay chứ gì!”
Tôi ngồi dậy, đè cô ta xuống giường rồi nhấc đôi chân thon thả ấy lên, bắt đầu hôn từ mắt cá chân cho đến lòng bàn chân, lướt đến bắp chân rồi lên đùi, rồi lại ma sát vào nơi nhạy cảm nhất trên người cô ta, làm cho cô ta từ tiếng ư ưm biến thành tiếng rên rỉ duyên dáng.
“Còn không nói nữa thì đêm nay tôi sẽ cọ cho cô rụng hết lông!”
“Sợ chết thì không phải là đảng viên cộng sản!”
Đúng là có cốt khí, thế là tôi bèn dụi thật mạnh, nửa tiếng đồng hồ sau, cô ta không chịu nổi nữa, nhưng vẫn không nói gì, chỉ óc điều cốt khí của cô ta đều đã tan biến hết rồi, chỉ biết van vỉ cần xin mà thôi.
“Phong, Phong của tôi ơi, anh tha cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu, tôi thích anh, tôi yêu anh, được không?”
Bản thân tôi vốn mềm lòng, cô ta cứ van xin thế này thì làm sao tôi chịu nổi.
Đương nhiên, quan trọng nhất là tôi cũng không chịu nổi nữa…
Tôi ôm Lâm Thế Thanh yêu kiều ấy vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi quyến rũ của cô ta, rồi sau đó, chúng tôi tán tỉnh nhau bằng mấy lời ong tiếng ve sến sủa, cuối cùng không biết chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.
Sáng ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh giấc, Lâm Thế Thanh vẫn còn đang say ngủ.
Tôi hôn cánh mũi của cô ta, cô bừng tỉnh vì nghẹn.
“Ghét ghê, mới sáng sớm mà còn không cho người ta ngủ nữa hả.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta trở mình ngủ tiếp.
“Không phải cô nói sáng nay có chuyện quan trọng hay sao?
“Hả? Hả! Quên mất!!”
Sau khi sững sờ một lúc, cô ta hấp tấp nhảy xuống giường, đến quần áo còn không kịp mặc mà để mông trần chạy vào nhà vệ sinh, vừa làm vệ sinh buổi sáng vừa giải quyết vấn đề cá nhân, bận rộn một hồi lâu.
“Thanh à, sáng nay có thể dẫn tôi theo với được không, tôi chỉ muốn mở mang tầm mắt thôi, cảm thấy ở bên cạnh cô tôi có thể học được rất nhiều thứ.”
Giọng nói ậm ờ của cô ta vang ra từ nhà vệ sinh: “Có gì mà không được, vốn dĩ tôi chỉ cảm thấy nhàm chán muốn để anh ngủ thêm một lúc, nếu như anh đồng ý thì càng tốt chứ sao, tôi còn có thể dẫn anh theo bên mình.”
Sau khi nói dứt lời, cô ta ló đầu ra khỏi nhà vệ sinh: “anh đi theo tôi học cái gì?”
“Rất nhiều, cách nói chuyện, các cư xử, cách giao lưu, hành vi cử chỉ nữa này, nhiều lắm, tôi chiếm được nhiều lợi ích lắm.”
“Anh học mấy cái này thì có ích lợi gì, không nhìn thấy cũng chẳng sờ được.”
Cô ta chẳng buồn để ý, chỉ quay về nhà vệ sinh tiếp tục tắm rửa.
Đương nhiên tôi cảm thấy có ích, nếu như thứ tôi học không có ích thì hôm nay tôi có thể đi theo Lâm Thế Thanh hay sao? Đây là kinh nghiệm mà tôi tích lũy nhiều ngày nhiều tháng, mỗi một lời nói một cử chỉ đều cần phải học, chứ bằng không vì sao mấy cô gái lại thích tôi mà không thích người khác.
Sau khi sửa soạn xong xuôi, tôi theo Lâm Thế Thanh xuất phát, đương nhiên tài xế vẫn là Hà Loan.
Sau