Sự thẳng tắp và đẫy đà kia, sự mềm mại, mịn màng kia khiến tôi mê mần, khiến tôi say đắm.
Chỉ là, động tác của tôi, dường như lại khiến Tôn Kiều Kiều trở nên xoắn xuýt.
Trong hơi thở yêu kiều cô ấy đã từ chối tôi: “Trần Cẩn Phong, đừng, tôi sắp thành vợ của người khác rồi, đừng như vậy.”
Tôi không điều gì để nói đến vấn đề này, chỉ toàn tâm toàn ý nói về sự nhớ nhung của tôi với cô ấy, không hề ca ngợi vẻ đẹp, sự mềm mại của cơ thể cô ấy.
Tôi biết, bây giờ tôi cần phải làm trái tim của cô ấy rung động, chứ không phải là cơ thể của cô ấy.
Từng lời nói ngọt nào, mỗi âm thanh đều mang theo sự chân thành, nhớ nhung, tập hợp thành một sợi dây, quấn lấy trái tim đang rối bời của Tôn Kiều Kiều, tôi muốn phong ấn trái tim của cô ấy cho đến chết, chỉ để lại một vị trí, đó chỉ có thể là tôi.
Hai tay của tôi xoa bóp trên hai khối đầy đặn trước ngực kia, thỉnh thoảng sẽ luồn vào áo ngực màu tím nhạt của cô ấy, trêu chọc hai nụ hồng. Mỗi lần chạm vào, đều khiến Tôn Kiều Kiều phải rên rỉ.
Thỉnh thoảng tôi lại để cô ấy trong lúc vặn vẹo, vùng vẫy “vô tình” chạm cái thứ cứng rắn kia, tôi muốn để cô ấy phát hiện ra sự tồn tại của nó, quen với sự tồn tại của nó, sau đó trở thành mong đợi vào sự tồn tại của nó.
Dần dần, những âm thanh cự tuyệt của Tôn Kiều Kiều ngày càng ít, mà tiếng rên rỉ của cô ngày càng nhiều, giống như âm thanh quyến rũ của tự nhiên, quyến rũ tôi, đồng thời cũng khiến cô ấy trở nên mơ màng.
Lúc chiếc áo ngực được cởi ra, rơi xuống đất, khuôn mặt Tôn Kiều Kiều vô cùng đỏ, hai mắt nhắm chặt lại, khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự mong đợi.
Tôi không thể kiềm chế được nữa, tôi muốn cô ấy, hơn nữa lúc này tôi rất muốn cô ấy.
Một tay xoa bóp khối đầy đặn kia, một tay cởi lưng quần của cô.
“Trần Cẩn Phong, đừng….”
Tôn Kiều Kiều từ chối một cách bất lực, nhưng lời từ chối ậm à ậm ừ này lại giống như một tiếng rên rỉ chờ mong.
Vì vậy, ngay sau đó, chiếc quần của cô ấy đã bị cởi ra, lộ ra đôi chân dài, thon, trắng, và chiếc ao blouse bay phấp phới lộ ra chiếc quần nhỏ bên trong màu hồng bằng vải tuyn.
Tôi dùng tay mình khẽ ấn lên, dần dần biến thành vuốt ve, khiến cô ấy run rẩy, hai chân kẹp chặt lấy tay tôi.
“Trần Cẩn Phong, không thích hợp, thật sự không thích hợp, tôi cầu xin cậu, đừng như vậy.”
Tôn Kiều Kiều thống khổ cầu xin, nhưng trong sự cầu xin đó lại mang theo sự mong đợi. Tôi không muốn ép buộc cô ấy, cô ấy không muốn, tôi sẽ lùi bước và mặc quần áo.
Vì vậy điều này khiến tôi nhớ đến một câu chuyện cười kinh điển, vượt quá giới hạn là kẻ súc vật, không vượt quá giới hạn thì ngay cả súc vật cũng không bằng.
Vì vậy, tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, chạm vào cơ thể tôi, đồng thời thì thầm vào bên tai cô ấy: “Kiều Kiều, tôi yêu cậu, tôi muốn trao lần đầu tiên của mình cho cậu. Trừ cậu, tôi nghĩ không ai có thể xứng đáng.”
Tôi chỉ muốn dùng lời nói để kích động Tôn Kiều Kiều mà thôi, lại không ngờ đến, cô ấy lại tỏ ra ngượng ngùng “ưm” một tiếng, sau đó ngại ngùng nói: “Tôi cũng vậy.”
Cô ấy là ai chứ, chắc chắn cô ấy cũng là lần đầu tiên!
Tôi vô cùng mong đợi, khoảnh khắc cô ấy chạm vào cơ thể tôi, tôi không thể chờ đợi được, muốn chiếm hữu cô ấy.
Mà cô ấy, cũng không còn cự tuyệt nữa, lúc này vô cùng đắm đuối, chấp nhận tất cả, và cả những chuyện sắp xảy ra.
Nhưng đáng buồn là, lúc tôi và cô ấy chuẩn bị xảy ra chuyện gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
“Bác sĩ Tôn đâu rồi?”
“Không để ý, lúc nãy vẫn còn ở đây mà, nhưng có một bệnh nhân đến, sau đó cô ấy nói là giúp bệnh nhân đó thay gạc. Cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, có lẽ bây giờ đang ở trong một phòng bệnh nào đó?”
Cuộc nói chuyện này không chỉ có mình tôi nghe thấy, mà Tôn Kiều Kiều cũng nghe thấy, cô ấy đột nhiên bừng tỉnh, ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng vội vàng đẩy tôi ra.
“Bạn trai của tôi đến rồi!”
Sau đó, cô nhanh chóng chỉnh đốn lại quần áo, không kịp mặc áo ngực, cô liền đá vào gầm giường.
Tôi không có gì để chỉnh trang lại, trên người có một dải băng đang quấn quay.
Nghe