Tôi và Vũ Bích Phượng chỉ cảm thấy hơi xấu hổ khi bị Lục Nhan nhìn thấy, nói thật thì nó cũng không khác gì việc bị Lục Tiểu Nham nhìn thấy.
Nếu như nói đúng ra thì Lục Nhan mới là người phải cảm thấy xấu hổ, dù sao thì tôi và bà ta ngủ trong phòng ngủ suốt cả đêm, sáng ra bị Vũ Bích Phượng chặn lại, vậy mới là xấu hổ.
“Phượng Phượng về rồi à, ba con đâu?”
“Tối nay ba không về đâu, ngày mai ba mới về, ngày mai con sẽ đi đón ba và chú Đông.”
Lục Nhan lên tiếng, sau khi trò chuyện vài câu thì đi vào trong bếp nấu cơm.
Vũ Bích Phượng dặn tôi ngồi đây đã, sau đó cô ta tới phòng ngủ để thay đồ, lúc này Lục Tiểu Nham vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, vậy nên tôi tiến thẳng vào trong phòng bếp.
Lục Nhan đang rửa rau, tôi ôm lấy cặp mông quyến rũ, tròn đầy, kiêu ngạo vểnh lên của bà ta, sau đó liên tục sờ bóp.
“Cậu làm gì vậy hả?!”
Bà ta vội vàng đẩy tôi ra, run rẩy nhìn ra phía bên ngoài.
“Không sao đâu, Vũ Bích Phượng đang thay quần áo, Tiểu Nham đang ở trong phòng vệ sinh.
Lục Nhan, tôi nhớ bà chết đi được.”
Lục Nhan lườm nguýt tôi, “Khi nãy thấy cậu thân thiết với Vũ Bích Phượng như vậy là tôi biết ngay trước đó chắc chắn hai người đã bắt tay gài bẫy tôi, lừa tôi vào trong phải không.”
“Lục Nhan, làm người thì phải có lương tâm chứ, đêm đó bà cho tôi ở lại, từ đầu chí cuối tôi chưa từng rời khỏi phòng ngủ của bà, chuyện xảy ra khi ấy cũng là do trước đó tôi vất vả khuyên nhủ mới…”
Khi tôi đang cố gắng giải thích, chứng minh sự trong sạch của bản thân thì bà ta mở miệng cắt ngang.
“Được rồi, mọi chuyện đều là quá khứ, bất kể là thật hay giả thì tôi cũng không truy cứu thêm nữa, thật ra hiện giờ cũng rất tốt, Bích Phương luôn coi Tiểu Nham như em gái ruột, tôi không còn gì để lo lắng nữa cả, cũng không có lòng dạ nào làm chuyện gì khác.”
Nói xong bà ta quay đầu nhìn về phía tôi, “Sau này chúng ta không thể ở chung một chỗ với nhau nữa đâu, tôi không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy tới Tiểu Nham, tuyệt đối không thể!”
Tôi thoải mái đồng ý, “Được.”
Tôi thoải mái đồng ý như vậy khiến Lục Nhan không dám tin tưởng, vậy thì tôi chỉ có thể dùng hành động thực tế sau này để chứng minh bà ta không tin là chuẩn xác.
Tôi rời phòng bếp quay lại phòng khách, không lâu sau thì Lục Tiểu Nham đi ra, sau đó thì Vũ Bích Phượng cũng đi ra, tôi tán gẫu với hai chị em ở trong phòng khách, thỉnh thoảng còn đùa tục một hai câu, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Sau khi ăn cơm tối xong, ngồi nán lại một lúc thì tôi đứng dậy muốn rời khỏi, kết là là bị Lục Tiểu Nham kéo lại, cô ta đề nghị chơi mạt chược, nếu không thì chán lắm, Vũ Bích Phượng cũng đồng ý.
“Anh đừng đi mà, anh mà đi thì ba mẹ con em phải chơi như thế nào chứ!”
Lục Tiểu Nham năn nỉ ỉ ôi, khi thấy tôi đưa mắt nhìn về phía Lục Nhan thế là lại cầu xin mẹ của cô ta.
“Mẹ, tối chán lắm, con không thích xem buổi liên hoan cuối năm, chị cũng không thích xem, chúng ta chơi mạt chược nhé!”
Dù mẹ cố chấp hơn đi chăng nữa cũng không thể đấu lại được con gái làm nũng, đây là chuyện vô số cặp mẹ con đã chứng minh rồi, Lục Nhan đương nhiên cũng không phải ngoại lệ, vậy là dưới vài câu năn nỉ của Lục Tiểu Nham, bà ta không thể không bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.”
“Phong à, cậu ở lại chơi mạt chược cùng đi!”
Tôi còn chưa đồng ý thì Lục Tiểu Nham đã vội vàng kéo tôi lên tầng trên, đi tới phòng đánh mạt chược.
Nếu xét về tuổi tác thì Lục Nhan lớn nhất, tôi ngồi đối diện bà ta, nhà trên tôi là Vũ Bích Phượng, nhà dưới là Lục Tiểu Nham, sau đó bốn người chúng tôi bắt đầu chà mạt chược.
Nói thật thì tôi chẳng hiểu quái gì về mạt chược cả, biết cách xếp bài ù, vậy nên muốn để tôi tính bài, chọn bài, gửi bài thì là chuyện không tưởng.
Vậy nên Lục Tiểu Nham là nhà dưới của tôi khổ cực vô cùng, liên tục hai vòng bị những quân bài không có quy tắc của tôi đánh ra làm rối loạn, ngược lại thì tôi ù vài lần, vì vậy tôi rất biết ơn Vũ Bích Phượng.
Cô gái này lợi hại ghê, tôi cần gì để ù thì cô ta đánh quân đó, không biết cô ta đoán được bằng cách nào, dù sao thì cũng khiến tôi rất bội phục.
“Chị lại nhường, chị cầm bốn quân chim sẻ không ra, anh Phong cầm một Chim sẻ mà chị cũng đánh cho anh ấy, chị nhường quá lộ liễu rồi đó!”
Lục Tiểu Nham nhìn thấy bài của Vũ Bích Phượng, nghiêm túc phản đối.
Vũ Bích Phượng giả vờ ngốc nghếch, “Chị chờ Ù, không thể ra được.”
“Ra cũng Ù mà, vì sao lại không thể?”
“Vậy cũng được sao? Chị đâu có biết!”
Chỉ cần một câu không biết là có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề khó, dù sao nói vậy cũng không khác gì nói “Chị chơi xấu, nhường cho anh ta đấy” cả.
Trên bàn mọi người chơi rất vui vẻ, dưới bàn cũng đang rất vui nhộn.
Tôi và Lục Nhan đang người đánh người đỡ ở dưới bàn,