Thu dọn qua qua một tí thì đã bảy giờ rồi.
Lục Nhan oán trách tôi một hồi, sau khi chê bai tôi câu dẫn bà ta phạm sai lầm thì bà ta vào bếp nấu đồ ăn sáng.
Nấu xong bữa sáng, Vũ Bích Phượng thức dậy, Lục Tiểu Nham vẫn còn say giấc, vì thế ba người chúng tôi ăn bữa sáng trước.
“Đi từ từ, trên đường chú ý an toàn.”
Ở trong lời dặn của Lục Nhan, Vũ Bích Phượng lái xe đi đón ông ba già của cô ta và Đông Nhị Gia, mà tôi thì lái xe rời khỏi nhà họ Vũ.
Đợi tôi về đến chỗ ở, Trương Ngọc Dung, Tưởng Lâm, Cố Diệu Hà, ba người đang quét dọn vệ sinh.
Tôi sau khi chào hỏi với bọn họ, sau đó thì đi vào phòng ngủ, trực tiếp ngã đầu ra ngủ, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Kết quả đến trưa thì bị Trương Ngọc Dung lay dậy, tôi cũng chuẩn bị ngủ thêm lát nữa, nhưng cô ta không chịu, cứ bắt tôi ăn cơm, sợ tôi đảo loạn đồng hồ sinh học cho việc ngủ.
Hết cách, nhưng tốt xấu gì đã ngủ gần ba tiếng, không mệt mỏi giống như trước kia.
Ăn xong bữa trưa, tôi hỏi ba người bọn họ chuẩn bị đón tết như nào?
“Có thể đón tết như nào, ba đứa trẻ không ba không mẹ, ôm nhau sưởi ấm thôi, nếu không thì phải làm sao, anh đều mang về nhà đón tết, vậy giới thiệu như nào, đây là ba cô vợ của anh hả?”
Trương Ngọc Dung cười nhạo tôi, nhưng tôi quả thật không cảm thấy chuyện này có gì.
Vì thế tôi rút điện thoại ra gọi điện cho mẹ.
“Mẹ, con tổng cộng tìm cho mẹ ba cô con dâu, tối nay đều dẫn về nhà!”
“Á? Con trai giỏi, được, vậy mẹ tối làm thêm mấy món!”
Sau khi nói vài câu thì tôi cúp máy: “Chính là thoải mái như vậy.”
Trương Ngọc Dung và Cố Diệu Hà đều sốc rồi, rõ ràng không ngờ vậy mà còn có thể như vậy.
Tưởng Lâm ở bên cạnh vội nói: “Em không đi, em không đi, em không phải là con dâu của dì ấy, em không đi.”
“Không đi cũng phải đi, chỉ mong em được yên ổn, em không đi sao mà được!”
Không cho Tưởng Lâm bất kỳ cơ hội kháng nghị, tôi tiếp tục lau kính, hơn nữa còn đắc ý huýt sáo.
“Anh cứ huýt sáo đi, đùa biến thành thật, xem anh tối nay trở về ăn nói như nào.”
Trương Ngọc Dung nổi lên sự đắc ý, cô ta thật sự đắc ý.
Mà cái miệng huýt sáo của tôi, cũng quả thật huýt không ra tiếng nữa.
Mẹ tôi chắc chắn là xem lời của tôi thành lời nói vui mà nghe...
Hơn 3 giờ chiều, dán xong các loại câu đối xuân chữ phúc, rồi đốt pháo, sau đó chúng tôi khóa cửa xuất phát, Tưởng Lâm mặt mày xấu hổ.
“Em không phải con dâu của dì ấy, em đi thì ra cái thể gì chứ...”
“Đơn giản, tối nay cùng phòng với anh rể của em, ngày mai thì danh xứng với thực rồi.”
Tôi hôn một cái vào mặt của Trương Ngọc Dung đang ngồi ở ghế lái phụ: “Cô vợ này, vừa nhìn là muốn hôn!”
Hàng ghế sau xe truyền đến tiếng cười khúc khích của Cố Diệu Hà, và Tưởng Lâm đang hờn dỗi trong xấu hổ...
Trước tiên đi càn quét một vòng siêu thị, sau đó nối đuôi xách túi đồ to.
Đi thẳng một đường, khi về đến nhà vừa hay là năm rưỡi chiều.
Sau khi tôi xách đồ xuất hiện ở trong sân, mẹ tôi cười không khép nổi miệng.
“Con trai à, con cuối cùng cũng về rồi, mẹ còn lo lắng con tết đến không về, ngày kia là...”
Lời còn chưa nói hết, Trương Ngọc Dung xách đồ xuất hiện: “Cháu chào dì.”
Tiếp theo, Cố Diệu Hà cũng xách đồ xuất hiện: “Cháu chào dì.”
Mẹ tôi còn chưa kịp phản ứng, Tưởng Lâm cũng xách đồ xuất hiện, cô ta đỏ mặt nói: “Cháu chào dì.”
Mẹ tôi nhăn mặt: “Ừ, ừ, ừ, chào các cháu, chào các cháu.”
Đáp lại ba người Trương Ngọc Dung, mẹ tôi lúc này chạy vào trong nhà: “Lão già, ông mau ra đây nhìn xem, con trai bảo bối đó của ông thật sự dẫn về ba cô vợ này!”
“Hả?!”
Sau đó, ba tôi kẹp điếu thuốc chạy ra sân, liên tiếp nhận được ba câu chào ‘cháu chào chú’.
Ba tôi cũng sốc, nhưng dù sao là người già cả, trải qua nhiều chuyện, vì thế vội vàng dặn dò mẹ tôi nhận lấy đồ mà ba người Trương Ngọc Dung cầm trong tay, đón ba người vào nhà.
Mẹ tôi dẫn ba người vào phòng, tôi vừa rút điếu thuốc ra, còn chưa kịp châm, ba