Địch Lệ Ba lại giúp tôi giải quyết một lần nữa, mà lần này tôi còn có chút quá phận, trực tiếp bắn vào chỗ đám cỏ đen kia.
Sau đó còn đưa tay xoa nhẹ giúp cô ta khiến cô ta liên tục rên lên, thở gấp không thôi, suýt chút nữa đem tôi ăn hết.
"Đáng ghét, chẳng may mang thai thì làm sao bây giờ?"
"Vậy cứ nói là của chồng chị chứ, để em bé của chúng ta kế thừa gia sản."
Địch Lệ Ba dở khóc dở cười: "Cậu đúng là quá tàn nhẫn, chơi vợ người ta rồi còn muốn cướp gia sản của người ta."
Trò đùa qua đi, cùng nhau tắm xong sau đó lại cùng nhau ăn cơm tối xong, tôi mới đưa Địch Lệ Ba trở về.
Theo lời cô ta nói, gần đây chồng cô ta đều về nhà cho nên cô ta không thể ở cùng tôi nhưng hứa hẹn một khi có thời gian sẽ đi qua tìm tôi.
Sau khi hôn từ biệt, tôi dặn dò cô ta nếu thân thể có khó chịu nhất định phải đi khám bác sĩ.
"Hả, thật sự sẽ mang thai sao?"
"Lệ Ba chị nghĩ gì thế, tôi là nói cái vết sứa đốt kia của chị chứ không phải mấy lần giữa tôi với chị kia!"
Địch Lệ Ba hung hăng nhéo tôi một cái sau đó liền xuống xe. Lúc cô ta xuống xe tôi nhìn thấy được nụ cười của cô ta, rất đẹp, rất hạnh phúc.
Đương nhiên, cô ta cũng không quên cầm theo bó hoa hồng mà cô ta chưa bao giờ được nhận kia.
Lúc trở lại chỗ ở đã là gần mười một giờ đêm, tôi tắm rửa qua loa một chút sau đó ngay cả đèn cũng chẳng muốn mở, trực tiếp bò trên giường đi ngủ.
Sáng hôm sau, ngay lúc tôi đang mơ màng ngủ, Lục Tiểu Nham liền gọi điện thoại tới gọi tôi đi tập lái xe.
Vốn tôi không muốn đi nhưng ngẫm lại gần đây trong đầu tất cả đều là các loại kỹ xảo các loại tri thức, nhồi giống như cho vịt ăn, buông lỏng một ngày cũng không được.
Thế là tôi liền trực tiếp lái xe chạy tới chỗ Lục Tiểu Nham, sau đó cùng cô ta lái chiếc Santana cũ kỹ kia rời đi.
Cô ta nói biết một bãi tập xe của tư nhân, là mẹ của cô ta mới thăm dò được chỉ là hơi xa, là trụ sở huấn luyện ở một thị trấn nhỏ, cô ta muốn hỏi thăm ý kiến của tôi.Tôi hiểu ý cô ta, cô ta muốn đi nhưng lại lo lắng tôi không muốn cho nên mới hỏi như vậy.
Quả nhiên sau khi tôi đồng ý, biểu hiện của cô ta vô cùng cao hứng, thậm chí còn cực kỳ hào phóng buổi trưa và buổi tối đều mời tôi ăn cơm.
Tôi thiếu cô ta hai bữa cơm này sao? Tôi chỉ thiếu một cô gái đẹp giống như cô ta mà thôi.
Sau khi tới trụ sở huấn luyện ở thị trấn nhỏ kia, tôi trò chuyện cùng Lục Tiểu Nham, thỉnh thoảng thay người tập lái xe, vừa nói vừa cười cực kì vui vẻ...
Buổi chiều lúc trụ sở huấn luyện đóng cửa, Lục Tiểu Nham lái xe chở tôi trở về, cô ta hỏi tôi muốn trên đường về ăn cơm hay là trở về mới ăn cơm, tôi đề nghị trở về mới ăn nhưng sau đó đề nghị này liền bị cô ta làm như không thấy.
Tôi chợt nhớ tới, nếu buổi sáng tôi không đồng ý đi tới trụ sở này, có phải cô ta cũng sẽ bá đạo không quan tâm như vậy không.
Cô ta nói gần đó có một nông trang tay nghề rất tuyệt, cô ta từng được nếm qua ở dọc đường nơi này.
"Cô biết vị trí không?"
"Biết, anh yên tâm đi!"
Thế là, tôi liền cực kì yên tâm ngả ghế ra sau đó nằm trên ghế lái phụ nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu, sau đó liền có người đem tôi lay tỉnh.
Tôi mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ khổ sở của Lục Tiểu Nham, chỉ cầm cánh tay tôi cũng không nói chuyện.
Tôi hỏi cô ta sao vậy nhưng cô ta lại chỉ chỉ ngoài cửa sổ.
Cái này xem ra không sao rồi, tôi nhìn, xung quanh tất cả đều là lúa mạch, sau xe là một mảnh lúa mạch bao quanh.
"Cô quả thực là lợi hại đấy, tôi chỉ ngủ một giấc mà xe này đã bị cô biến thành có cảm giác thương hải tang điền rồi!"
Lục Tiểu Nham bĩu cái miệng nhỏ: "Tôi biết sai rồi, anh đừng oán trách tôi nữa, nghĩ xem làm sao bây giờ đi?"
Tôi vò mái tóc cô ta cho lung tung lộn xộn lên lúc này mới phát tiết xong sự bực bội trong lòng, sau đó tôi xuống xe nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ cây thì chính là ruộng lúa mạch, hơn nữa lúc quay đầu nhìn xem đường đến thì chỉ thấy mênh mông bát ngát, căn bản không có gì.
Tôi hỏi cô ta đã chạy xe ở trong ruộng lúa mạch này bao lâu rồi, cô ta nói không bao lâu mới chỉ có nửa giờ mà thôi.
Nửa giờ mà thôi... Chị của tôi ơi, đó