Mặc dù là trời mưa cũng không lớn, nhưng mà nhiệt độ đã dần dần thấp xuống, mà nước mưa đã làm cho muỗi biến mất, thích hợp hạ cửa xe xuống để cho mùi vị kiều diễm ở trong xe biến mất, nếu không thì tôi thật sự sợ mình sẽ nhịn không được mà mà cưỡng ép ăn sạch Lục Tiểu Nham trong đêm nay.
Một đêm nói chuyện dịu dàng qua đi, cô ta đã dần dần ngủ thiếp đi, hô hấp đều đều, vẻ mặt tự nhiên, đôi bồng đào đầy đặn ở trước ngực theo hô hấp mà có chút rung động, trong rất đẹp mắt. Tôi cũng không tiếp tục di chuyển cô ta nữa, để cho vẻ đẹp này tiếp tục yên bình...
Hơn năm giờ sáng, tôi đang ngủ đột nhiên cảm giác được có người đang chạm vào tôi, mà bàn tay nhỏ bé kia lại rất cẩn thận từng li từng tí, giống như là sợ tôi tỉnh dậy.
Tôi im lặng mở mắt ra, sau đó liền thấy Lục Tiểu Nham không biết đã bò tới chỗ tôi từ lúc nào, đang lén lúc vuốt ve mặt của tôi, trong đôi mắt to xinh đẹp đều là vẻ thẹn thùng và tò mò.
Rồi cô ta nâng vật có sự tồn tại lớn nhẹ nhàng ma sát vào nhau trên chiếc quần lót mỏng màu hồng, Sau đó phát ra một tiếng ưm rung động lòng người từ trong lỗ mũi, đây là tiếng rên đến từ cơ thể của tuổi trẻ, không hề xen lẫn loại cố ý nào, hoàn toàn xuất phát từ bản năng.
Hai mắt của tôi híp lại, cô ta lén lút xoay mặt nhìn tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại.
Cảm nhận được cô ta đang tiếp tục động tác, lúc này tôi mới chậm rãi mở mắt ra một lần nữa.
Cô ta kéo chiếc quần lót xuống để lộ ra một vùng màu đen mơ hồ nhưng quyến rũ, sau đó cầm lấy vật cứng rắn cực đại kia chậm rãi tiến vào bên trong.
Tôi có chút khẩn trương, cho dù chuyện này là cái mà tôi đang mong chờ, nhưng mà có chút không thể khống chế được như cũ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên.
Nhưng mà đúng vào lúc này, đúng lúc mà tôi sắp bị Lục Tiểu Nham ăn sạch, ở nơi xa có âm thanh của tiếng xe kéo ồ ồ ồ vang lên.
Lục Tiểu Nham xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, vội vàng quay lại chỗ ngồi nhanh chóng mặc quần áo vào.
Sau đó tôi nghiêng đầu qua im lặng nhìn cô ta mặc quần áo.
"A, anh đã tỉnh rồi hả?"Lục Tiểu Nham có chút khẩn trương.
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ của cô ta, sau đó đặt vào thứ mà muốn bùng nổ ở phía dưới: "Bị em vuốt ve một trận như thế, thậm chí thiếu chút nữa đã ăn hết rồi, tôi mà không tỉnh lại nữa thì không lẽ thành người chết ư?"
Lục Tiểu Nham xấu hổ vội vàng che kín gương mặt.
Tôi đứng dậy duỗi lưng một cái, sau đó đưa đầu của mình vào giữa bắp đùi thon dài trắng nõn của cô ta, hung hăng liếm một cái trên chiếc quần lót màu hồng mỏng manh bằng ren của cô ta, khiến cho cô ta muốn bay lên, hốt hoảng phát ra tiếng rên.
"Tiểu Nham, nhịn không được thì nói cho tôi biết, tôi sẽ làm dịu dàng với em."
Lục Tiểu Nham thấy xấu hổ, ma xui quỷ khiến lại nhẹ nhàng gật đầu, sự xấu hổ này khiến cô ta thiếu chút nữa chui đầu xuống gầm bàn.
Trương Ngọc Dung nói rất đúng, ngôn ngữ càng thô bỉ càng ngay thẳng rõ ràng sẽ mang đến lực sát thương càng lớn hơn...
Sau khi tự mình mặc quần áo tử tế lại, với sự lôi kéo của chiếc xe kéo kia, dưới sự giúp đỡ của nó mới lôi xe ra ngoài.
Sau khi trả tiền cho xe kéo gọi đến thì lái xe đến trạm xăng gần đó, chúng tôi mua chút đồ ăn và nước khoáng ở trạm xăng, Sau đó rửa mặt lái con xe phổ tang trở về.
Sau khi đưa Lục Tiểu Nham về nhà thì tôi lại đổi sang Hummer, rồi sau đó quay về chỗ của mình.
Tôi mới vừa tắm xong đang chuẩn bị nghỉ ngơi ngủ một giấc cho thật tốt, Diêu Mộc Thanh lại gọi điện thoại cho tôi, nói là cô ta muốn gặp tôi.
"Mới có sáng sớm ở chỗ đó của em lại muốn à?"
Diêu Mộc Thanh ở trong điện thoại ngượng ngùng một lúc: "Không phải là chuyện đó, là có chuyện khác."
Sau khi đã hẹn địa điểm ăn cơm trưa xong, thời gian vẫn còn sớm, tôi đến thư phòng lật tới lật lui tài liệu của Trương Ngọc Dung.
Sách của cô ta rất là nhiều, dĩ nhiên không phải là những loại có cái tên cổ điển, mà là mấy loại như "Học ưu nhã với phụ nữ nước Pháp", "Mối quan hệ xã hội và lễ nghi", còn có những quyển sách liên quan đến các mặt tri thức.
Dùng lời nói của cô ta,