Sau khi dặn dò Trương Ngọc Dung ở nhà tĩnh dưỡng, tôi liên lạc với Ngô Diệc Thành.
"Cẩu vật, đang làm gì vậy?"
“Không có làm gì hết, đang ở nhà."
Sau khi tán gẫu với nhau, tôi trực tiếp nói cho cậu ta biết công việc ở Địa Liệt Hành Tinh, cậu ta hỏi tôi nội dung công việc là cái gì, tôi nói nếu như có người gây sự thì đánh hắn ta, ngay cả tiền lương mà cậu ta cũng không hỏi liền dứt khoát đồng ý.
Có thể đánh người còn không cần phải bồi thường tiền chữa trị, cậu ta rất hài lòng.
Tôi đi mua vài thứ, lái xe về nhà thăm ba mẹ, sau đó đi đón Ngô Diệc Thành rồi quay về nhà.
"Phong Tử lợi hại quá nha, lái Hummer, của ai vậy, không phải là trộm đó chứ?"
Tôi chỉ chỉ vào cái hộp cất đồ, tự cậu ta mở ra, sau đó lấy giấy đăng ký xe ra: "Má ơi, lợi hại quá người anh em."
"Lợi hại của quái gì."
"Chiếc xe cũng lợi hại, chiếc xe kia chắc cũng một tỷ rưỡi một tỷ tám gì nhỉ."
Tôi gật đầu, cũng không nói với cậu ta giá cả thực tế, việc này không cần thiết.
Sau đó cậu ta hỏi tôi làm công việc gì, sao lại có nhiều tiền như vậy.
Tôi cũng không có giấu diếm cậu ta, trực tiếp nói thật với cậu ta.
Ngô Diệc Thành rất là ngạc nhiên: "Lấy cái vóc dáng nhỏ bé này của cậu à, ngay cả người chuyển gạch cũng không muốn mướn cậu, mà cậu còn đi làm trai bao? Vậy tôi không canh quán nữa, đi làm cùng với cậu đi, ngay cả cậu cũng có thể kiếm được chiếc Hummer, ít nhất thì tôi cũng kiếm được một chiếc BMW."
Một chiếc BMW, cậu ta cũng thực sự biết mơ tưởng...
Tôi giải thích với Ngô Diệc Thành: "Dựa vào thân thể thì ở cấp thấp nhất, tiền thật sự tới tay cũng không được bao nhiêu, nói cho cậu biết cũng không có gì khác với việc chuyển gạch của cậu. Trai bao chân chính là dựa vào cái đầu, tôi là người lao động trí óc, không giống với người lao động tay chân giống như cậu.""Có cái gì không giống nhau chứ?"
Tôi suy nghĩ rồi lập tức nói cho cậu ta biết hai chuyện: Chuyện thứ nhất thì tôi vẫn là xử nam, chuyện thứ hai thì là chiếc Hummer này của tôi.
Ngô Diệc Thành khó chịu cả nửa ngày, cuối cùng cũng gật gật đầu: "Đây đúng là không giống nhau thật, tôi vẫn nên canh quán đi."
Trên đường đi, tôi nói về Trương Ngọc Dung với cậu ta.
"Diệc Thành, cậu giúp tôi bảo vệ Trương Ngọc Dung, đó là cô gái cả cuộc đời này của tôi." Nói xong tôi liếc mắt nhìn về phía Ngô Diệc Thành ngồi trên ghế lái phụ: "Tôi có thể yên tâm về cậu không?"
Lúc đó Ngô Diệc Thành liền không vui vẻ: "Cậu xem tôi là người như thế nào chứ, nếu như tôi làm ra chuyện có lỗi với cậu, tôi cũng tự đập tôi cho tan nát, không cần cậu phải ra tay."
Tôi lườm Ngô Diệc Thành một chút: "Nghĩ cái gì vậy, tôi kêu cậu bảo vệ cho cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy chịu tổn thương gì."
Ngô Diệc Thành loay hoay với chiếc ghế chạy bằng điện, giống như là đang mân mê một món đồ chơi: "Chuyện này thì cậu có thể yên tâm, căn bản không có vấn đề gì."
Có câu nói này của cậu ta thì tôi đã yên tâm rồi.
Tôi đang trò chuyện với cậu ta, ngã ba đường ở phía trước đột nhiên có một chiếc xe tải lao ra, nửa đường tắt máy, hoàn toàn chặn con đường phía trước.
Sau đó ở phía sau có một chiếc xe Toyota Grand chặn đường lui của tôi lại.
Trong chớp mắt đó, bên trong thùng của xe tải lớn có bảy tám người xông ra, mà chiếc xe Toyota ở sau lưng cũng có sáu bảy người xông ra, mười mấy người mang theo đao theo côn khí thế hùng hổ đi thẳng về phía xe của tôi.
"Tìm cậu đó, cậu ngủ với cô vợ trẻ của người ta bị người ta phát hiện, đây là muốn lấy mạng của cậu rồi."
"Cậu nói nhảm nhiều quá đó."
Mắt nhìn thấy tên mập mạp hói đầu quấn đầy băng gạc trên đầu bước xuống từ chiếc xe Toyota, tôi mở miệng nói: "Cứ tùy tiện đánh đi, đừng có ra tay quá độc ác, tiền thuốc men chúng ta không cần lo."
Sau khi nói câu cuối cùng, tôi liền cảm thấy có chút hối hận.
Quả nhiên sau khi Ngô Diệc Thành bước xuống xe thì một hai bước liền phóng tới đám người, tránh thoát tập kích bằng ống sắt của đối phương, hung hăng đá một đá thật mạnh vào đầu gối của tên lưu manh kia.
Ngồi ở trong xe, tôi cũng có thể nghe thấy được tiếng vang "răng rắc", sau đó đùi phải của tên lưu manh kia lấy một góc độ cực kỳ quỷ dị mà gãy cong, kèm theo đó là tiếng gào thét giống như giết heo.
Khóa cửa xe lại dựa vào ghế ngồi, tôi lặng nghe âm nhạc, hiện tại trong xe đang phát ca khúc "Song đoạn luân" của Chu Kiệt Côn, bùm bùm chát chát rất hăng hái, khiến người ta thích thú.
Chỉ tiếc