Ngô Diệc Thành vừa dứt lời, sau đó động thủ đoạt Sơn Tử từ trong tay của tôi, lôi như lôi chó chết ra bãi đất trống bên đường.
Sơn Tử lúc đó bị dọa cho phát điên rồi, từ 300 triệu lại gọi đến giá 3 tỷ, hơn nữa hứa dùng điện thoại chuyển tiền, lúc này tôi mới mở miệng kêu Diệc Thành ngừng tay.
Lão đại Ngô Diệc Thành không nguyện ý, luôn trách móc tôi làm việc không đủ tỉ mỉ, đối phó với loại người như Sơn Tử thì nên trực tiếp băm vào nấu canh sườn cho bữa tối...!
Sau khi tôi nhận được thông báo tài khoảng cộng thêm 3 tỷ, Sơn Tử lúc này như được ân xá, vội vàng chạy đi.
Quy tắc cũ, sau khi lên xe tôi chuyển một nửa qua cho Ngô Diệc Thành, anh ta rất vui mừng.
“Anh mới theo cậu đến đây chưa được nửa tháng, đều sắp trở thành triệu phú, tiền đến thật nhanh...!
Sau khi sắp xếp xong cho Ngô Diệc Thành và Diêu Mộc Thanh, đã hơn 5 giờ chiều, vốn suy nghĩ thuận đường qua chỗ của Trương Ngọc Dung thì vào ăn cơm tối luôn, kết quả cô ta không có ở nhà, vì thế anh ta trực tiếp về nhà.
Đến giờ tan làm, đường lớn dần bị tắc, vì thế tôi đã lái đi theo con đường rất xa, nhẫn nại đợi chờ không phải tính tình của tôi, tuy sẽ phải đi một quãng đường rất sai.
Châm một điếu thuốc, mở cửa sổ ra, tôi nghe thấy âm thanh hút thuốc, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Bỏ qua những chuyện không vui thì thấy cuộc sống trở nên thoải mái.
Khi tôi hưởng thụ thì Vũ Bích Phượng gọi điện cho tôi.
Đại tiểu thư này lại bị tôi cho leo cây vài ngày liền, cũng không biết hôm nay ngọn gió nào thổi đến vậy, vậy mà lại khiến cô ta chủ động liên lạc với anh.
“Chuyện của Sơn Tử và cậu tôi đã nghe nói rồi, cậu không cần lo lắng, lần này Sơn Tử triệt để xong rồi.”
Sau khi nhận cuộc gọi còn chưa biết đầu cua tai nheo thế nào mà nghe nói câu này khiến tôi sững cả người.
“Tôi trước đó cũng chưa đánh anh ta, chỉ lấy của anh ta 3 tỷ mà thôi, sao lại triệt để xong rồi, 3 tỷ đã khiến nhà anh ta phá sản rồi sao?!”
Vũ Bích Phượng ở đầu dây bên kia hơi ngây người: “Vừa rồi? Khoảng mấy giờ?”
Tôi xem nhìn đồng hồ, chắc là vào khoảng 2h30.Vũ Bích Phượng hiểu ra, nói với tôi: “Tôi nhận được tin nhắn đáng tin cậy, vào khoảng tầm 3 giờ, Sơn Tử về nhà, kết quả phát hiện cảnh sát, hình như lo sợ bị cảnh sát bắt, vì thế anh ta chọn lựa chạy trốn.
Về sau trong quá trình chạy trốn, anh ta đâm chết một viên cảnh sát...”
Chuyện này cũng quá đột ngột rồi, lúc hơn 2 giờ tôi còn đang lấy đế giày đánh anh ta, lúc hơn 3 giờ anh ta lại tạo ra nghiệp lớn.
Ngang nhiên chống lại lệnh bắt giữ, thậm chí còn vào đâm chết viên cảnh sát, ít nhất trở thành tâm điểm trên phố.
Sơn Tử lần này muốn ra ngoài, nhưng giờ rất khó, có nhiều tiền hơn nữa cũng khó xử lý.
“Theo tôi được biết, ba của Sơn Tử đã bồi thường tiền cho thiếu phụ đó rồi, hơn nữa hai bên đạt thành thỏa thuận, cảnh sát lần này đến chỉ muốn dẫn anh ta về để dựng lại đoạn ghi âm, kết quả bản thân anh ta làm trái lương tâm, gây ra đại hỏa.”
Tôi nên nói cái gì đấy? Tôi chỉ có thể nói, đây là một vấn đề lớn.
Đương nhiên, đồng chí cảnh sát thật ra quá oan uổng...!
Trong lúc nói chuyện với Vũ Bích Phượng, đột nhiên, khi tôi lái xe đã nhìn thấy phía trước bên đường có đỗ một chiếc xe.
Xe đương nhiên không phải mấu chốt, mấu chốt chính là người trong xe, Tôn Kiều Kiều và một người đàn ông, người đàn ông đó thiết nghĩ chính là chồng của cô ta.
Đeo mắt kính, nhìn thì khá tri thức.
Tôi nói Vũ Bích Phượng mình có vài chuyện, sau đó tắt điện thoại, đỗ xe sát bên.
Tôi xuất hiện từ trong xe, khiến Tôn Kiều Kiều cảm thấy cực kỳ ngại ngùng, nhưng trên gương mặt vẫn giữ được nụ cười nhạt.
Chào hỏi Tôn Kiều Kiều, sau đó theo sự giới thiệu của cô ta, tôi biết được người đàn ông bên cạnh đó tên là Đới Lâm Minh quả thực là chồng của cô ta.
Tôi cảm thấy người chồng thật tội nghiệp, đội mũ xanh, còn rất hung hăng kiêu ngạo.
Sau khi nhiệt tình hỏi chào hỏi, sau đó tôi hỏi nguyên nhân tại sao bọn họ lại dừng xe ở đây.
Đới Lâm Minh đẩy giọng kính, sau đó nói cho tôi, không biết tên nào không có lòng công đức, đem tấm ván vứt ở bên đường, kết quả xe của bọn họ đi qua chỗ đó thì bị xịt lốp.
Tôi liếc nhìn, bánh trước bên phải quả thực bị thủng rồi.”
“Trong xe có lốp dự phòng?”
Xe vẫn còn mới, treo bản số xe tạm thời, thiết nghĩ là vì ngày cưới mà mua xe.
Không có lốp dự phòng tôi cảm thấy không quá có khả năng.
Quả nhiên, Đới Lâm Minh nói đúng với suy nghĩ của tôi, quả thực có lốp dự phòng.
Sau đó, Tôn Kiều Kiều giải quyết một nghi hoặc lớn của tôi, cô ta nói: “Chúng tôi đều chưa từng thay, không biết thây...”
Ừm, đây thật là một câu trả