Tôi cố gắng hết sức muốn tách ra khỏi Lý Huệ, vì thế cũng không ngần ngại trở về thành phố sớm hơn, nhưng cũng con mẹ nó đúng dịp, hôm nay Lý Huệ vừa khéo đến thành phố Thiên Hồi đón con, biết sớm như vậy thì tôi đã trở về thành phố vào ngày mai theo đúng kế hoạch.
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra như vậy, cũng chỉ có thể đối mặt, nếu không cũng không còn cách nào khác.
Sau khi chào tạm biệt người nhà và Trần Hổ, tôi lái xe chở Lý Huệ rời đi.
Suốt dọc đường không nói chuyện, tôi không dám nói với Lý Huệ nửa câu, thậm chí trên đường đi tôi cũng không dám chạm vào cần số, trước kia khi dừng xe còn để về số mo, nhưng bây sờ vẫn luôn để số D, chờ đèn đỏ mới phanh xe.
Không phải gì khác, tôi chỉ sợ không cẩn thận chạm vào Lý Huệ ở ghế phụ mà tôi.
Ngộ nhỡ đụng phải, tôi cũng không dám đảm bảo Lý Huệ sẽ còn là chị dâu đơn thuần hay không nữa…
Tôi không nói lời nào, sau khi Lý Huệ đè nèn một hồi, đột nhiên nói: “Tiểu Phong, cậu không tìm bạn gái trong thành phố à?”
"Không, làm việc trước đã, bạn gái không cần vội!”
Tôi cũng không dám nói có, ngộ nhỡ chị ta về nhà lại nói, người trong nhà chắc chắn phải nhìn một chút, tôi mang ai trở về nhà, cũng không thể đưa hết về được, kể cả thiếu phụ và học sinh.
Lý Huệ lại im lặng, tôi vụng trộm nhìn chị ta một cái, thấy sắc mặt chị ta đỏ bừng, cũng không biết thế nào.
Tôi có mở điều hòa, trong xe khá mát mẻ.
Lái xe được một đoạn, chiếc xe phía trước đột nhiên phanh gấp, tôi vội vàng dậm chân phanh.
Sau đó, chiếc xe phía trước dừng tại đó, tôi đưa tay sờ vào cần gạt theo bản năng, sau đó không cẩn thận sờ vào bắp đùi trắng nõn của Lý Huệ.
Tôi sợ chính là sợ việc này, nhưng cuối cũng vẫn không tránh khỏi việc đụng vào.
Ngay sau đó tôi lập tức nóng giận: “Chỗ ngồi rộng như vậy, chị không phải đem chân đặt đến tận hộp số của tôi!”
Lý Huệ xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng giải thích: "Ta không phải cố ý, cậu phanh gấp nên tôi không chú ý…”
Chuyện này đúng là không thể trách chị ta.
Tôi thật sự không có lời nào để nói, xuống xe đi xem xét, kết quả phát hiện trước xe có một ông già bị ngã, tài xế ở phía trước đang sững sờ ở trên xe.
Tôi quay lại xe, giúp gọi một cuộc điện thoại cấp cứu, sau đó từ từ vòng qua trước xe và đi tiếp.
Sau một hồi tiếp tục đè nén, Lý Huệ mở miệng lần nữa, hơn nữa mới mở miệng đã khiến tôi giật cả mình.
"Tiểu Phong, cậu muốn chị dâu đi, chị dâu sẽ suy nghĩ!”
Lúc ấy tôi là lần thứ ba mơ màng trong ngày hôm nay, tôi vội vàng lái xe đến bên đường và dừng lại, chỉ sợ lỡ thất thần đụng phải ông cụ.
Sau khi ổn định xe, tôi nhìn về phía Lý Huệ, lúc này trên mặt chị ta đã đỏ bừng, gần như sắp nhỏ máu.
"Chị dâu, chị nói gì vậy?”
Lý Huệ nhẫn nhịn hồi lâu, trực tiếp trào nước mắt ra sau đó khóc lóc kể lể.
Tôi cố gắng lắm mới có thể nghe rõ, Lý Huệ đã nhiều năm không đường đường chính chính làm chuyện đó.
Trần Hổ bị tai nạn cách đây bảy năm trước, những cái khác vẫn ổn, hơn nữa tôi vẫn cho là không có chuyện gì, nhưng sự thật thì chỉ có hai vợ chồng họ biết, thằng nhỏ của Trần Hổ đã bị hỏng.
Cũng không biết tại sao bị hỏng, có thể sự dụng, hơn nữa quá cứng rắn, nhưng mỗi lần giống như gấp gáp tiêu chảy, ra trận liền xuất ra, ngay cả một phút cũng không kiên trì nổi.
Theo Lý Huệ nói, trước kia anh ta không như thế, chỉ là sau vụ tai nạn kia liền trở thành như vậy.
Bọn họ đã tìm rất nhiều bác sĩ và mua rất nhiều thuốc, đến ngay cả thuốc chữa liệt dương cũng uống liều gấp đôi nhưng kết quả vẫn như cũ, cứ ra trận là xuất ra, xuất ra xong thì mềm nhũn.
"Tiểu Phong, cậu giúp chị dâu, anh Hổ Tử của cậu ngày nào cũng muốn, nhưng tôi chịu không nổi, tôi cũng cần.
Dù sao cậu cũng không có bạn gái, cậu cũng thật sự muốn chuyện kia, cậu giúp đỡ chị dâu có được không, coi như cậu tích đức làm việc thiện, cậu cho chị, chị đảm bảo không nói cho ai biết, chỉ một lần, một lần là được…”
Lý Huệ nói rất nhiều, trên mặt đều là sự khao khát.
Nhưng đương nhiên tôi không thể đồng ý, dù sao chị ta cũng là con dâu của nhà họ Trần của tôi, là chị dâu của tôi.
Nhưng sau khi thuyết phục tôi không có tác dụng, cuối cùng chị ta cũng không còn khuyên tôi nữa.
"Được rồi, tôi có lỗi với anh Hổ của cậu, tôi về thành phố tự mình tìm người giải quyết.
Nói hay không...!Tùy cậu vậy!"
Điều này là không đúng, chị ta không thể chụp mũ lên đầu đàn ông nhà họ Trần chúng tôi.
Nhưng chị ta cũng không phải không quan tâm đến, cũng không phải là loại phụ nữ lẳng lơ dâm loàn, cái đó đã nhịn bảy năm…
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi không thể làm gì khác hơn là lựa chọn cách thỏa hiệp, một biện pháp trong tuyệt vọng.
"Lý Huệ, tôi giúp chị giải quyết, chị không được tìm người đàn ông khác!”
Tôi cũng không dám gọi chị ta là chị dâu, vì cảm giác tội lỗi trong lòng thật sự quá sâu nặng.
Ngay