Dưới sự kiên trì của tôi, Tôn Kiều Kiều bị tôi đưa về nhà.
Như cô ta nói, Đới Lâm Minh thật sự say bí tỉ, ngồi sụp xuống đất, dựa vào ghế sofa ngủ như một con heo chết.
Tôn Kiều Kiều trải xong giường cưới, sau đó đặt tấm lụa trắng dính máu lên đó.
Cuối cùng, khi Tôn Kiều Kiều chuẩn bị cùng tôi đưa Đới Lâm Minh về lại giường, cô ta nhô cặp mông nhỏ quyến rũ của mình lên cao cao, lại khơi dậy lên dục vọng của tôi lần nữa.
“Trần Cẩn Phong, đừng mà, đây là nhà của tôi với anh ta đó, đây là giường tân hôn của tôi và anh ta, cậu không được…A~!”
Sau khi tôi thành công cởi quần và đồ lót của cô ta rồi tiến vào trong, Tôn Kiều Kiều chỉ có thể dùng tay bịt miệng lại.
Lại sau một tiếng quấn quýt, Tôn Kiều Kiều hoàn toàn xụi lơ trên giường, đừng nói là di chuyển Đới Lâm Minh, cô ta ngay cả sức lực xuống giường cũng sắp không có nữa rồi, để mặc cho sữa chua Yakult của tôi chảy ra từ bên trong, cô ta cũng không còn sức đi dọn dẹp nữa.
Tôi một mình kéo hai cánh tay của Đới Lâm Minh, lôi anh ta vào phòng giống như là lôi chó vậy, sau đó dùng sức lực toàn thân mới khó lắm đặt được anh ta lên giường, nằm ở bên cạnh Tôn Kiều Kiều.
Giúp anh ta cởi giày, cởi quần, thậm chí ngay cả quần lót của cởi ra rồi tiện tay vứt qua một bên.
Chút xíu xiu đó, tôi cũng cảm thấy đáng thương thay cho Tôn Kiều Kiều.
Leo lên giường, sau một trận hôn và chơi đùa thắm thiết với cái sự đầy đặn tròn vo đó của Tôn Kiều Kiều, tôi mới đứng dậy rời khỏi.
Chỉ là mới vừa đi đến cửa phòng, Tôn Kiều Kiều lại đuổi theo với đôi chân trần, ôm lấy tôi.
“Trần Cẩn Phong, tôi không nỡ xa cậu, tôi hối hận rồi, tôi hối hận vì đã đăng ký với anh ta, tôi hối hận đã kết hôn với anh ta, tôi hối hận vì ban đầu đã không nghe theo lòng mình mà ở bên cạnh cậu, cho dù không có danh phận tôi cũng nguyện ý…”
Tôn Kiều Kiều khóc lóc, giống như là một đứa trẻ tội nghiệp, khiến lòng người ta cảm thấy chua xót.
Trong phòng khách, chúng tôi ôm lấy nhau, không nói một lời.
Cho đến khi bắt đầu nụ hôn kịch liệt, cho đến khi chúng tôi lại bắt đầu ma sát tình yêu một lần nữa, mãi đến khi cô ta hoàn toàn không đi nổi nữa…
Khi tôi ra khỏi phòng tân hôn của Tôn Kiều Kiều, đã là gần bốn giờ sáng.
Đới Lâm Minh vẫn chưa thức dậy, anh ta ngủ rất vui và hạnh phúc, trên mặt thi thoảng còn nở nụ cười hạnh phúc, dường như bao lì xì hơn 1 triệu đó khiến anh ta thật sự rất vui.
Sau khi về đến chỗ ở, vừa mới tắm xong, mò lên giường, Trương Ngọc Dung liền lật người lại.
Cô ta không có lên tiếng, trực tiếp sờ vào chỗ đó của tôi, sau đó mới nói: “Là cô nàng nào ở Địa Liệt Hành Tinh ban đêm?”
Tôi lắc đầu, không có giấu diếm, trực tiếp nói sự thật và sự tồn tại của Tôn Kiều Kiều và Triệu Du cho cô ta nghe.
“Cậu đúng là thành thật, không sợ tôi ghen sao?”
Tôi trực tiếp ôm Trương Ngọc Dung vào lòng mình: “Nếu như tôi là Hoàng Đế, vậy chị chính là Hoàng Hậu xứng đáng thống trị lục cung, mấy chuyện này, đương nhiên sẽ không giấu Hoàng Hậu của tôi.”
Trương Ngọc Dung rất lâu không có nói chuyện, cho đến khi tôi tưởng cô ta đã nhắm mắt ngủ rồi, cô ta cuối cùng cũng lên tiếng.
“Trần Cẩn Phong, cậu thất đức thật a, cậu thất đức quá rồi, làm hại con gái nhà lành rồi còn không đút no cho người ta, đêm động phòng hoa chúc thì đi ngủ với vợ mới cưới của người khác, cậu đúng thật là…”
Trương Ngọc Dung mở mắt ra, đột nhiên ôm lấy má tôi, hôn mạnh tôi một cái: “Nhưng mà bổn cung thích tên đàn ông khốn nạn thất đức như cậu!”
Sau khi hôn nồng nhiệt với Trương Ngọc Dung, chúng tôi ngủ thiếp đi…
Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Trương Ngọc Dung đã đi rồi, không biết là đã đi đâu nữa.
Khi thức dậy rửa mặt, tôi nhìn thấy trên bàn có đồ ăn sáng mà cô ta để lại, còn có một tờ giấy, trên tờ giấy để lại một số điện thoại di động, và cả một tấm áp phích tuyển dụng cho phòng tắm Đế Vương.
Áp phích quảng cáo viết tuyển dụng nhân viên nam làm công viên tắm kỳ, mức lương thương lượng, sau đó số điện thoại trên đó giống với số mà Trương Ngọc Dung đã viết trên tờ giấy.
Vậy thì tôi đã biết rồi.
Ăn sáng xong, Tôn Kiều Kiều gọi điện thoại cho tôi.
Tôi bảo cô ta gọi, tôi sợ ngày hôm sau cô ta sẽ có gì ngoài ý muốn.
“Không có gì ngoài ý muốn hết, anh ta hoàn toàn tin, hơn nữa nhìn thấy máu còn rất vui nữa, nói sẽ yêu tôi đàng hoàng cả đời, chăm sóc tôi cả đời.
Xin lỗi, Trần Cẩn Phong, tôi lại có chút hối hận rồi, chúng ta đừng liên lạc nữa, thật sự đừng liên lạc nữa, xin cậu đừng làm rối tung cuộc sống của tôi…”
Tôn