Tôi rất kích động, tôi nghĩ tối nay tôi sẽ đắc thủ, tôi sẽ có được những gì tôi muốn, được cảm nhận thân hình quyến rũ và mê hoặc của Trương Ngọc Dung.
Nhưng thực ra, khi khoá quần được mở ra hoàn toàn, cô ấy đã trực tiếp nhét nội y nhỏ nhắn gợi cảm vào đũng quần của tôi.
“Cậu được phép ‘chơi súng’ với chiếc quần lót nhiễm hương vị nơi bộ phận thân mật nhất của chị đây, phúc lợi này ổn chứ?”
“Ừm, phúc lợi này rất tốt…”
Rốt cuộc tôi cũng không kiếm được chút gì, ăn tối xong tôi để xe ở đây, nhờ cô ấy chở về, rồi bắt taxi đến Phòng tắm Đế Vương.
Khi tôi đến nơi thì đã tám giờ tối, vừa đúng giờ làm việc.
Tôi và Lưu Thông mỗi người châm một điếu thuốc, chúng tôi cùng trò chuyện tán gẫu.
“Khỉ Gầy sáu giờ tới, kết quả đúng là đã chộp lấy được một người khách.”
“Sao, có tiền boa không?”
“Tiền boa? Khỉ gió! Khách vừa nhìn thấy anh ta đã quay đầu bỏ đi, nói sau này sẽ không bao giờ đến chỗ này của chúng ta nữa, cậu không thấy bang chủ Hoàng tức giận mắng anh ta như thế nào đâu, chửi rủa là tại sao còn chưa tới giờ đi làm mà anh ta đến đây làm gì, có phải bên cạnh tranh cử đến phá quán không!”
Tôi nghĩ Khỉ Gầy chắc hẳn oan ức lắm, nên tôi rất muốn khuyên anh ta một câu— đáng đời!
Cả đêm không có chuyện gì, cũng có tới bốn năm người khách, đáng tiếc không chọn tôi, thế là tôi cứ thong dong vui vẻ nói chuyện phiếm với Lưu Thông ở đây.
Khoảng mười hai giờ sáng, tôi đang nằm trên ghế sô pha định chợp mắt một lúc, điện thoại vang lên.
Tôi nhìn thì đó là Thôi Tuyết Ngưng, lúc này mới nhớ ra mình đã quên ném tấm thẻ điện thoại mua không ký tên tạm thời.
Nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, tôi trả lời điện thoại của Thôi Tuyết Ngưng, cô ấy hỏi tôi khi nào thì về, cô ấy nói cô ấy đói.
“Em đói thì gọi đồ ăn đi, chúng ta đang ở trong phòng tổng thống mà, cứ ăn thoải mái, muốn ăn gì thì ăn cái nấy, có anh ở đây mà, ôi em không biết đâu, anh thắng nhiều ơi là nhiều, haha, không thèm nghe em nói nữa, Tuyết Ngưng, ngày mai anh sẽ ở cạnh em, cứ vậy nhé…”
Cúp điện thoại, tôi rút thẻ điện thoại, sau đó xé con chip thành từng mảnh, ném tất cả vào sọt rác.
Vừa đổi sang thẻ trước đó, sau đó đã có người gọi đến.
Đó là một số lạ, thế là tôi nhấc máy, hỏi đối phương là ai.
“Xin phép Lưu Thông nghỉ đi, nói là có chuyện, sau đó đến văn phòng của tôi.”
Là giọng của bang chủ Hoàng Hương, không biết nửa đêm cô ấy gọi tôi làm gì.
Thế là tôi nói với Lưu Thông tôi có việc phải về sớm, Lưu Thông gật đầu, sau đó chỉ ra ngoài.
“Mặc dù chuyện này nói với tôi là xong, nhưng cậu nên đi nói một tiếng với bang chủ Hoàng, kẻo khi không có đủ nhân lực cô ấy lại đổ lỗi cho cậu.”
Tôi gật đầu, sau đó thay quần áo, đến văn phòng của Hoàng Hương.
"Hương Nhi, ba chiếc tất đen của cô, mỗi ngày một chiếc mới hả?”
Hoàng Hương liếc tôi một cái, châm một điếu thuốc lá rồi ném cho tôi một bao thuốc.
Tôi lấy một điếu ra, vị ngon và nhẹ.
“Hai đôi tất, mỗi ngày giặt một cái, anh làm gì được?”
Tôi đặt lại bao thuốc lên bàn của cô ấy: “Tất nhiên là không, nhưng tôi có một gợi ý, sau khi thay đồ thì đừng giặt, để lại cho tôi ‘chơi súng’ đi.
Đó là đôi tất lụa ướt đẫm hương thơm nơi đôi chân xinh đẹp của cô, ‘chơi súng’ nhất định là rất thú vị.”
Hoàng Hương đỡ trán, lúc lâu sau mới nói: “Tôi hoàn toàn cứng họng với sự vô liêm sỉ của anh.”
“Cảm ơn cô đã khen, không biết là có thưởng gì không nhỉ?”
Hoàng Hương nhấp thêm một ngụm thuốc, sau đó dúi điếu thuốc vừa châm vào gạt tàn.
Cô mở ngăn bàn, lấy trong ví ra 1 triệu 8, đặt lên bàn làm việc.
“Tiền boa cho anh, đây cũng tính là một phúc lợi nhỉ?”
Tôi đứng dậy, đi đến trước mặt cô ấy: “Tiền boa không phải là phúc lợi, cô mới là phúc lợi lớn nhất.”
Hoàng Hương mỉm cười, sau đó đứng dậy, nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng bên cạnh văn phòng của cô ấy nương theo tiếng ‘cạch cạch’ từ đôi giày cao gót.
Tôi cứ nghĩ cô ấy muốn ngủ với tôi, còn suy nghĩ liệu điều này có quá trực tiếp và ảnh hưởng đến giá trị của tôi hay không.
Dù sao những khách hàng lớn mà tôi tiếp luôn động một tí là có những mấy chục triệu, 1 triệu 8 của Hoàng Hương đây quả thực là một vết nhơ cho sự nghiệp rực rỡ của tôi.
Nhưng hóa ra là tôi đã nghĩ nhiều