Vào hiên nhà, có người tiến lên nhận ô, Diệp Giai Chính không trả lời, chỉ hời hợt nói: "Anh có việc cần nói với phu nhân và chị cả của em, em đi nghỉ ngơi trước đi."
Văn Hinh "Vâng" một tiếng, lại nhìn Diệp Giai Chính đầy chờ mong, không hề có ý muốn rời đi.
Chút tâm tư nhỏ này của cô bé, sao Diệp Giai Chính lại không nhìn ra chứ.
Đến trước phòng khách, anh nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Mười lăm tuổi rồi, tiên sinh trong nhà dạy đến hiện tại, cũng nên đến trường rồi.
Lần này tới thì em ở lại đây đi.
Hôm khác anh sẽ đưa em đi học."
"Thật sao?" Văn Hinh nhảy cẫng lên, cười rạng rỡ, quay sang kéo Tiêu Thành nói, "Anh Tiêu ơi, ngày mai chúng ta đến xem trường học đi?"
Diệp Giai Chính vẫn mỉm cười nhìn em gái, không nói lời nào, Tiêu Thành lại thấp giọng hơi bất an nói: "Tứ tiểu thư, gọi tôi Tiêu Thành là được." Kỳ thật anh muốn nói "Anh Hai chân chính của em đang ở đây đấy", nhưng thấy nụ cười nghịch ngợm duyên dáng của cô gái nhỏ, có chút nói không nên lời.
"Còn có, anh Hai..." Văn Hinh đứng bên cầu thang, vẫn chưa chịu đi, muốn nói lại thôi.
Diệp Giai Chính không thèm ngẩng đầu: "Biết rồi.
Phòng tiểu thư đã cho người dọn dẹp."
Văn Hinh khẽ hoan hô một tiếng: "Vậy em đi ngủ trước đây.
Ngày mai anh Tiếu tới đón em nha."
Chờ đến khi bóng hình của cô biến mất ở cuối cầu thang, Diệp Giai Chính chậm rãi nói: "Tiêu Thành."
Cấp dưới từ trước đến nay tận tâm nhạy bén lại vô cớ thất thần, Diệp Giai Chính quay đầu lại nhìn một cái, anh mới phản ứng: "Quân tọa, sao thế?"
"Đừng chọn trường dựa vào tính của con bé." Diệp Giai Chính cân nhắc nói, "Ngày mai cậu đi sắp xếp một chút, tôi thấy trường của Tinh Ý cũng khá tốt."
Tiêu Thành ngẩn người, vội đáp "Vâng".
Diệp Giai Chính nhìn nét mặt của anh, lại bật cười, cuối cùng mới nói: "Xem ra chuyện này không cần tôi nói, cậu cũng sẽ để tâm đ ến."
Tiêu Thành càng hoảng hốt, muốn thanh minh thì Diệp Giai Chính lại xua tay, cười nói với hai người đang đi đến: "Phu nhân, chị cả."
Đại phu nhân Diệp gia có vóc dáng thon thả, hiện giờ tuổi cao khiến đôi mắt phượng ban đầu sinh ra vài phần khôn khéo.
Vợ cả của Diệp soái được đính thân ở quê nhà, đã sớm nhiễm bệnh chết.
Sau đó Diệp gia đắc thế, Diệp soái cưới thêm vài vị phu nhân, cũng không quan trọng vợ cả hay thiếp thất, chỉ dựa thứ tự vào cửa trước sau.
Vị Đại phu nhân này quản lý trên dưới Diệp gia, tuy không có con cái, lại nghiễm nhiên xem mình trở thành bà cả trong phủ.
Buổi sáng Diệp Văn Vũ đã tới đây một chuyến, Diệp Giai Chính đi xử lý chuyện Tô Giới Nhật Bản, không gặp được.
Đây cũng là lần gặp mặt đầu tiên của hai người sau vụ nổ ở Hạ Kiều.
Hai người đều điềm nhiên như không, hàn huyên như cặp chị em bình thường rồi vào phòng khách ngồi.
Đại phu nhân mỉm cười nói: "Mấy ngày trước tôi cho người đưa thư và điện báo tới, cậu đã xem chưa?"
Sô pha ở phòng khách được vận chuyển từ nước ngoài, mềm đến mức người có thể trũng xuống, Diệp Giai Chính vẫn ngồi thẳng, nghiêng đầu nhìn Tiêu Thành một cái: "Vẫn chưa."
Tiêu Thành lập tức bước lên trước một bước, thấp giọng nói: "Phu nhân, tôi sơ suất.
Thời gian trước Đốc quân ở Bắc Bình, thư tín và điện báo mà phòng thư ký nhận được có một phần vẫn chưa kịp sắp xếp."
Đại phu nhân nghiêm mặt nhìn Tiêu Thành, có chút ý trách cứ mơ hồ, chuyển đề tài: "Không nhận được thì thôi, việc này rất quan trọng nên tôi cố tình tới đây nói với cậu.
Đúng lúc chị cả của cậu cũng có mặt, tôi đã thương lượng với cô ấy, cô ấy cũng rất hài lòng."
Diệp Giai Chính "Ừm" một tiếng, thể hiện mình đã nghe được.
"Quách Đống Minh và Diệp gia chúng ta là thế giao, tôi cũng nhìn tiểu thư nhà họ lớn lên.
Tính tình rất tốt, gia thế cũng phù hợp.
Đây, tôi có mang ảnh đến." Đại phu nhân đưa tấm hình qua, "Cậu nhìn một chút, rất xinh đẹp."
Diệp Giai Chính nhận lấy, nhìn thoáng qua, không nói một lời úp lại trên bàn.
Diệp Văn Vũ mỉm cười nói: "Không thích sao?"
Đại phu nhân vội nói: "Thích hay không quan trọng đến thế sao?" Bà đổi giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn, "Cậu vừa ngồi lên vị trí này, không hiểu được năm đó cha cậu khó khăn bao nhiêu.
Nếu có người có thể giúp cậu ngồi vững, thì đó mới là điều tốt nhất."
Hai hàng mày của Diệp Giai Chính vô thức chau lại, rồi lập tức giãn ra, nhàn nhạt nói: "Cả đời của cha tôi, liên tiếp cưới bảy vị phu nhân."
Đại phu nhân nghe lời này, ánh mắt hơi lóe lên: "Đại soái...!vẫn luôn rất tốt với bọn tôi."
Diệp Giai Chính khẽ giơ ngón tay lên: "Ông già của tôi tay không lập thiên hạ, trong phủ soái cuối cùng để lại bốn người, chẳng có người nào ông ấy cưới vì mục đích ngồi vững vị trí.
Sao nào —— hiện tại Đại phu nhân cảm thấy nay đến lượt tôi, ngược lại muốn dựa vào chuyện cưới một vị phu nhân để bảo toàn sao?"
Đại phu nhân nghẹn họng, sắc mặt có chút khó coi.
Diệp Văn Vũ lại không nói gì, hoà giải nói: "Lời này của cậu hai quá nghiêm trọng, tuy hiện giờ phổ biến tự do yêu đương, nhưng gia đình như nhà chúng ta, cưới vợ vào cửa vẫn phải hiểu tận gốc rễ, môn đăng hộ đối mới tốt."
Diệp Giai Chính bật cười: "Nếu tôi muốn kết hôn, tất nhiên sẽ ra mắt tân nương tử với người nhà trước."
Lời đã đến nước này, một người thông minh khéo léo như Đại phu nhân sao lại nghe không ra ý từ chối của Diệp Giai Chính, lập tức đứng lên nói: "Nếu như thế, vậy tôi không có gì để nói.
Ngày mai sẽ trở về."
Diệp Giai Chính cũng không giữ lại: "Không còn sớm, chị cả và phu nhân nghỉ ngơi sớm một chút." Anh đứng lên bước đi, được hai bước lại quay đầu nói, "Còn Tiểu Tứ, để con bé ở lại đi, tôi đã giúp nó tìm trường học ở đây rồi."
Đại phu nhân mỉm cười, đôi môi mỏng hiện ra mấy phần hà khắc: "Đại soái đã đi rồi, tất nhiên do cậu làm chủ."
Diệp Giai Chính dường như không nghe ra ngụ ý bên trong, bước ra phòng khách, Tiêu Thành đuổi theo sau hai bước, nhẹ giọng nói: "Đại phu nhân không vui rồi."
Diệp Giai Chính bật cười, lộ ra chút nhẹ nhõm: "Tôi lại sợ bà ta sẽ dây dưa." Dừng một chút lại nói, "Chuyện Liêu tiểu thư trước mắt đừng để người khác biết."
"Vâng!"
Diệp Văn Hinh một đêm ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy vừa khéo gặp Diệp Giai Chính đang dùng bữa sáng.
Quy củ của Diệp gia rất nghiêm, mặc dù thân thiết với anh, Văn Hinh cũng quy củ chào anh trai trước rồi mới ngồi xuống.
Cô mới biết Đại phu nhân trời chưa sáng đã đi rồi, càng khẽ thở phào, uống một ngụm cà phê nói: "Anh Hai, hôm nay em sẽ đến trường sao?"
Từ trước đến nay Diệp Giai Chính dùng bữa sáng toàn là kiểu Trung, cháo trắng và bánh bao, ngay cả mấy dĩa thức ăn ngày nào cũng giống nhau.
Mấy vị phu nhân Diệp gia đều tranh đua chạy theo thời thượng, Văn Hinh cũng quen uống một cà phê ly nhỏ vào buổi sáng.
Văn Hinh đặt đ ĩa lót ly xuống, không biết nhớ tới điều gì chợt bật cười khẽ.
Diệp Giai Chính vừa đứng lên định đi, bước chân hơi dừng lại: "Sao vậy?"
Văn Hinh cười không ngừng, cong mi mắt nói: "Anh Hai có nhớ không, trước kia em uống cà phê trong nhà, kết quả buổi tối không ngủ được.
Anh còn nói mấy thứ học từ nước ngoài thì có gì tốt, thật vớ vẩn." Cô cười tủm tỉm nói, "Nhưng nếu chị dâu tương lai thích uống cà phê thì sao? Nếu chị ấy cũng thích ăn bữa sáng của nước ngoài thì sao?" Cô nhìn anh Hai không hề có vẻ tức giận, liền hỏi tiếp, "Anh cũng sẽ nói chị ấy như thế sao?"
Diệp Giai Chính nở nụ cười hiếm khi có được, nhàn nhạt nói: "Anh quản em là chuyện