Trên đường trở về Tiêu Thành không dám nói một câu nào, mãi cho đến cửa Tòa thị chính, thấy một chiếc xe hơi, mới quay đầu lại hỏi: "Xe của đặc phái viên Nhật Bản lại tới nữa.
Đốc quân, lần này có gặp không?"
"Gặp." Diệp Giai Chính cúi đầu chỉnh cổ tay áo, "Cũng đến lúc rồi." Anh về phòng trong của Tòa thị chính thay quân phục, quân hàm mới tinh, cổ áo cũng tỉ mỉ chỉnh lại.
Tiêu Thành nhìn bên cạnh, anh lại biến thành vị quân nhân thâm trầm trẻ tuổi, như thể sự bất lực trong chớp mắt vừa rồi chẳng liên quan gì đến anh.
Hiyagami đã đích thân tới.
Quân lính Nhật Bản ngồi thẳng, khí thế vô cùng nghiêm nghị, Tiêu Thành cũng xem như người sống trong mưa bom bão đạn, nhưng mỗi lần nhìn thấy người này trong lòng đều có chút kinh sợ.
Thiếu soái mỉm cười bước qua, mở miệng giành nói trước: "Ngài Hiya, nhiều ngày không gặp, trong lòng tiểu đệ thật sự hổ thẹn, thế nên lại đến tìm ngài nhận lỗi rồi đây."
Hiyagami nghẹn một bụng lửa giận, bị anh mỉa mai như vậy, lại có chút vô thố.
Diệp Giai Chính lại nói: "Ngài xem, phong trào sinh viên trước đó không dễ gì lắng xuống.
Tôi nhận được tin tức, bọn học sinh đã nghỉ học, lại không về nhà ăn Tết, ngài thấy đấy, lại sắp bắt đầu nổi loạn nữa." Anh thở dài nói, "Nhưng ngài yên tâm, lời Diệp Giai Chính đã nói, nhất định sẽ làm được.
Bảo đảm sẽ không có công dân Nhật Bản bị tổn thất do biến cố lần này nữa.
Tôi đã đánh tiếng với Cảnh Cục, từ ngày mai mỗi một thương hộ Nhật Bản sẽ được cử thêm một cảnh vệ đến canh gác."
Hiyagami sửng sốt, buột miệng nói: "Cái gì? Lại cử thêm một người?"
"Không đủ sao?" Diệp Giai Chính quay đầu lại nhìn Tiêu Thành, nét mặt đầy khó xử, "Tiêu phó quan, đi hỏi một chút, nếu tăng thêm hai người, mỗi nhà thương hộ bốn cảnh vệ thay phiên canh giữ có được hay không?"
"Không, không được!" Hiyagami lập tức đứng lên, "Đốc quân, như vậy không được."
Diệp Giai Chính liền lộ ra vẻ hoang mang, hơi cau mày, hạ thấp giọng xuống: "Ngài Hiya, tôi tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa ngày đó với ngài, nghiêm trị thủ lĩnh của phóng viên và học sinh, bảo đảm công dân Nhật Bản an toàn.
Sao nào, làm đến thế ngài vẫn không hài lòng sao?"
Người thanh niên này xưa nay rộng rãi với mọi người, không giống cha của anh, lúc tức giận lên cơn giống như ra oai quân chủ.
Nhưng lúc anh lộ ra một chút không vui, thế mà lại khiến Hiyagami hơi hoảng hốt.
Ông vội vàng nở một nụ cười: "Quân tọa, người Trung Quốc có câu dĩ hòa vi quý, thời gian này tôi vẫn luôn suy nghĩ, trước cửa mỗi một thương hộ Nhật Bản đều có hai cảnh vệ đứng cùng vũ khí, đây thật sự làm lớn chuyện quá trồi.
Trái lại tôi cảm thấy khôi phục bình thường thì tốt hơn."
Diệp Giai Chính nheo mắt, không lên tiếng.
Trầm mặc bị đè nén, dần dần càng lúc càng nặng.
Hiyagami gượng cười hai tiếng: "Đây cũng không có lợi với tình hữu nghĩa giữa Đại đế quốc Nhật Bản và Trung Hoa..."
Giọng Diệp Giai Chính trở nên lạnh lẽo: "Ngài Hiya đã nghĩ kỹ rồi sao? Nếu loại bỏ cảnh vệ, công dân Nhật Bản bị tổn thất bởi phong trào sinh viên, chính phủ sẽ không chịu trách nhiệm." Anh nghiêng người uống trà, có vẻ như không muốn bàn với Hiyagami nữa, "Hôm nay tôi đã nói rõ những lời nên nói với ngài rồi, về công việc cụ thể tôi sẽ lệnh cục trưởng Cảnh Cục thương lượng kỹ hơn với ngài."
Hiyagami thấy anh định đi, vội nói: "Chuyện phong trào sinh viên cũng không phải không thể giải quyết.
Theo tôi thấy, nếu thả mấy thủ lĩnh lần trước, sự phẫn nộ của dân chúng tự nhiên sẽ biến mất.
Giải trừ khúc mắc này, cũng không cần dùng đến cảnh vệ gì đó."
Trong tay Diệp Giai Chính còn cầm chung trà, đột ngột ném mạnh lên bàn, sắc mặt Hiyagami cứng đờ, nghe thấy chàng trai lộ rõ vẻ tức giận nói: "Mấy người muốn bắt muốn phán.
Tội gánh bao nhiêu áp lực mới làm được, bây giờ thay đổi xoành xoạch, nếu cứ như thế này, Diệp Giai Chính tôi còn chút quyền uy gì nữa chứ!"
Hiyagami khoát tay nói: "Lần này sẽ không đổi nữa! Thả người bình ổn sinh viên, sau đó dẹp bỏ cảnh vệ.
Diệp soái, cho dù là chuyện thương hội Lưỡng Giang trước đó kháng nghị bán phá giá hàng Nhật, chúng ta cũng có thể bàn lại mà."
Sắc mặt Diệp Giai Chính hơi do dự, cuối cùng vẫn chậm rãi ngồi xuống.
Lúc Hiyagami rời đi trời đã tối.
Trên đường về nhà, Tiêu Thành cười lớn nói: "Đốc quân, ngài không nhìn thấy sắc mặt Hiyagami lúc rời đi đâu, vừa đỏ vừa trắng.
Thật sự là vác đá đập vào chân mình."
Diệp Giai Chính hơi xoa mi tâm: "Ông ta biết mình bị lỗ ngầm.
Sau này sẽ càng khó đối phó."
Vào ngày phong trào sinh viên nổ ra, Diệp Giai Chính một bên khẩn trương thỏa thuận với thương hội, một bên cử hàng loạt cảnh vệ thay phiên đứng gác trước cửa thương hộ Nhật Bản.
Lúc tình huống khẩn cấp, làm như thế tất nhiên rất thỏa đáng, nhưng hai ba tháng qua đi, anh không rút những cảnh vệ kia, khách ra vào cửa hàng đều bị bọn cảnh vệ cầm vũ khí thẩm vấn.
Kể từ đó, an toàn của người Nhật Bản được bảo đảm, nhưng chuyện kinh doanh cũng xuống dốc không phanh.
Hiyagami không chịu nổi áp lực từ thương hội Nhật Bản, mới vội vàng tới tìm Diệp Giai Chính.
"Nhưng dù thế nào, ngày mai bọn Vương Niệm được thả ra, mọi người sẽ biết được khổ tâm của anh." Tiêu Thành cười nói, "Liêu tiểu thư hôm nay..."
Diệp Giai Chính hơi nâng tay, chặn lời của phó quan: "Cô ấy còn nhỏ, chỉ là thuần khiết tốt bụng, không thích là rất bình thường, tôi không tức giận."
Tiêu Thành vội đáp "vâng", lại thử thăm dò: "Vậy ngài...!muốn đến thăm Liêu lão gia tử sao?"
Diệp Giai Chính nghiêng đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: "Bỏ đi, chờ công tử Liêu gia trở về, tôi sẽ đến thăm hỏi sau."
...
Mấy ngày sau, tiếng còi tàu cất lên, u u u đến gần.
Lão gia tử vốn không đồng ý để Tinh Ý ra ngoài, Lục Tử Châu cầu xin, lão gia tử cuối cùng cũng thả ra.
Nửa khuôn mặt Tinh Ý vùi trong khăn quàng, háo hức nhón chân, tìm bóng dáng anh trai trong đám người lục tục rời thuyền.
Đợi khoảng mười lăm phút, một chàng trai cao gầy mặc áo khoác dài màu xanh đen, đội chiếc mũ dạ Tây Dương kỳ lạ mang theo chiếc vali bằng da, xuất hiện trong tầm mắt Tinh Ý.
Cô khẽ vui mừng, chạy đến: "Anh cả! Anh cả!"
Liêu Nghệ Hàng tiện tay đặt vali xuống chân, ôm lấy em gái, cười nói: "Anh cả xem một chút, có cao lên không đấy?"
Tinh Ý đứng thẳng, cười nói: "Anh xem, em chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu."
Lục Tử Châu đứng ở một bên nhìn này anh em họ vui đùa, một lúc sau mới xen vào: "Nghệ Hàng, đừng đứng ở đây nói chuyện, lão gia tử nhà cậu cũng đang chờ cậu ở nhà đấy."
Ba người vừa ra khỏi đám đông, một chiếc Chevrolet biển số chính phủ chậm rãi dừng trước mặt bọn họ.
Tài xế bước xuống, kéo cửa xe, một người đàn ông trung niên với mái tóc chải chuốt xuống xe, đẩy gọng kính, tươi cười vươn tay: "Liêu tiên sinh sao?"
Anh em Liêu gia hiển nhiên không hiểu ra sao, Lục Tử Châu hiểu biết rộng rãi, kinh ngạc nói: "Lưu thứ trưởng?" Quay sang giới thiệu với hai người, "Vị này chính là thứ trưởng của Bộ giáo dục."
Lưu Thiêm thấy Lục Tử Châu cũng có mặt, vội cười nói: "Tử Châu cũng ở đây sao? Tới đón Liêu tiên sinh về nước à? Ái chà, thật đúng lúc." Ông lại nói với Liêu Nghệ Hàng, "Liêu tiên sinh, tuy hơi đường đột, nhưng tôi được Bộ trưởng phó thác phải đón được ngài sau khi xuống tàu, bất kể thế nào cũng không thể để bên Bắc Bình đoạt trước được."
Tinh Ý khoác tay anh