Tiêu Thành thấy sắc mặt của thiếu soái, liền biết chuyện rất thuận lợi, yên tâm cười nói: "Tứ tiểu thư nói gì thế, tôi nghe không hiểu."
"Hừ, xem em là con nít à!" Văn Hinh bĩu môi, "Anh bỏ mặc mấy cấp dưới kia, đích thân lái xe đi đưa chị Liêu.
Cho là em không thấy sao?"
Diệp Giai Chính chỉ vào thức ăn trên bàn: "Tiểu Tứ, ăn không nói chuyện."
"Vậy em chỉ nói một câu nữa." Văn Hinh vội nói, "Có phải chị Liêu là chị dâu của em không đấy?"
Diệp Giai Chính vùi đầu ăn cơm, một lát sau mới nhàn nhạt nói: "Cô ấy sẽ thành chị dâu của em hay không hiện tại anh vẫn chưa biết.
Anh chỉ biết, cô ấy đã đồng ý sang năm làm gia sư cho em."
Văn Hinh bật cười, lớn tiếng nói: "Anh Hai, em sẽ chăm chỉ học tập —— à không, là không chăm chỉ học tập, mới có thể để chị Liêu luôn làm gia sư cho em, anh cũng có thể thường xuyên gặp chị ấy!"
Tiêu Thành đứng một bên không nhịn được bật cười, còn Diệp Giai Chính lại trầm tư một lát, nhàn nhạt nói: "Ừm, em hiểu ý anh là tốt."
...
Hôm sau Bộ giáo dục cho xe tới Liêu gia, lúc Liêu Nghệ Hàng thay Âu phục ra cửa, Tinh Ý cười nói: "Ồ, không mặc trường bào sao?" Liêu Nghệ Hàng ra hiệu im lặng, hạ giọng nói: "Không sợ lão gia tử nói anh quên gốc gác à." Tinh Ý làm mặt quỷ: "Chậc, ông nội sẽ không thế đâu.
Nếu không sao lại cho anh đi du học?" Liêu Nghệ Hàng vươn tay nhéo mặt em gái, cười nói: "Đó là lão gia tử thương em.
Em chưa thấy dáng vẻ ông ấy đối xử với anh đâu." Anh ra cửa, cố lùi lại vài bước nói, "Buổi trưa đừng chờ anh, có lẽ không bàn xong trong sáng nay."
Xe hơi chạy thẳng vào Tòa thị chính Lưỡng Giang, Lưu Thiêm nghênh đón ở lầu một, vào tới văn phòng Liêu Nghệ Hàng mới phát hiện trong phòng còn có một người trẻ tuổi mặc quân trang, cười đứng lên chào hỏi.
Lưu Thiêm cũng xem như nhân viên cốt yếu của chính phủ, biểu tình lúc này có vẻ lo sợ, bước qua nói: "Đốc quân đến đây từ lúc nào thế?" Quay đầu lại nhìn thư ký, "Cũng không ai báo trước." Vẻ mặt thư ký bất đắc dĩ, hiển nhiên Diệp Giai Chính tới rất vội vàng, cô cũng không biết.
Diệp Giai Chính vỗ vai ông, không chờ giới thiệu, vươn tay với Liêu Nghệ Hàng, nói ngắn gọn: "Tôi là Diệp Giai Chính.
Liêu tiên sinh, hân hạnh."
Đương nhiên Liêu Nghệ Hàng đã nghe nói qua cái tên này, hơi kinh ngạc, không ngờ Diệp Giai Chính sẽ tới lần gặp mặt đơn giản này.
Suy cho cùng anh là học giả, không có lòng xu nịnh quyền quý, ung dung cười nói: "Danh tiếng của Đốc quân, Liêu mỗ đã nghe rất nhiều ở nước ngoài."
"Hiện nay trăm việc bề bộn, Lưỡng Giang rất cần một nhân tài như anh." Diệp Giai Chính đi thẳng vào vấn đề, "Xây đường sắt, bồi dưỡng nhân tài.
Liêu tiên sinh học xong trở về, cũng là trách nhiệm phải làm."
"Chuyện gì, Đốc quân tìm tôi không chỉ là vì Đại học Lưỡng Giang sao?" Liêu Nghệ Hàng có chút ngạc nhiên.
"Liêu tiên sinh chỉ muốn dạy học?" Diệp Giai Chính mỉm cười hỏi, "Tôi cho rằng với chí hướng của anh và gia phong của Liêu gia, việc mà tiên sinh muốn làm nhất định rất nhiều.
Đường sắt Giang Lâm đang trong quá trình khởi công, người Nhật cực kỳ muốn tham gia, cũng cử người đấu thầu.
Nhưng đối với chuyện này, tôi đã quyết tâm không để bọn họ nhúng tay vào.
Nghe nói lúc tiên sinh du học đã có kinh nghiệm thiết kế đường sắt ở nước Mỹ, như thế vừa khéo, tôi đã mời Uông Thịnh của Bộ đường sắt tới, buổi trưa vừa vặn tán gẫu một chút."
Liêu Nghệ Hàng trầm mặc hồi lâu, nhận ra Diệp Giai Chính thậm chí không hề nhắc tới Bắc Bình.
Không phải ai cũng có thể lớn giọng mà nói ra những lời như vậy.
Tính theo tuổi tác, thậm chí Liêu Nghệ Hàng còn lớn hơn Diệp Giai Chính một tuổi.
Nhưng người thanh niên trước mắt này có một sự tự tin khác xa bạn cùng trang lứa, giọng nói trầm ồn, rõ ràng là phong thái của một vị thượng giả mới có —— cái gọi là điềm tĩnh không phải là tự tin mù quáng mà là tin tưởng bản thân nắm được điều kiện mà đối phương không thể kháng cự.
Những phân tích chợt thoáng qua trong lòng Liêu Nghệ Hàng, học giả trẻ tuổi này ra quyết định rất nhanh, anh dùng ngữ điệu chậm rãi nói: "Diệp tiên sinh, tôi không yêu cầu thứ khác, chỉ mong anh hứa với tôi một điều, hãy để tôi làm việc một cách thực sự."
Diệp Giai Chính khẽ cười, kỳ thật anh em ruột ở trên một phương diện nào đó thật sự rất giống nhau, thành thật lại rất cố chấp.
Anh gật đầu: "Anh hãy làm việc của mình, những việc khác giao cho tôi."
Lúc Liêu Nghệ Hàng về nhà trời đã tối.
Lão gia tử đã ăn xong cơm, ngồi chờ anh ở phòng khách.
Anh cởi mũ và khăn quàng đưa cho Hoàng mụ, liền nghe thấy lão gia tử hỏi: "Đã gặp Diệp Giai Chính?"
"Ông nội dường như chắc chắn con sẽ gặp anh ta vậy." Liêu Nghệ Hàng cười nói, "Chẳng qua hôm nay gặp anh ta, thật sự đã bị dọa sợ."
"Tiểu tử kia thực sự quyết tâm." Lão gia tử cân nhắc hỏi, "Con cảm thấy thế nào?"
Liêu Nghệ Hàng ngồi xuống uống một ngụm trà: "Đã nói không ít, con quyết định ở lại nơi này.
Chủ yếu là nghiên cứu đường sắt Giang Lâm, năm sau cũng có thể dạy học ở Đại học Lưỡng Giang."
Lão gia tử gật đầu, cuối cùng vẫn hỏi một câu: "Cậu ta ép con sao?"
Liêu Nghệ Hàng ngạc nhiên: "Sao người lại hỏi như vậy?"
"Cầm quyền lúc còn trẻ, lại ở một vị trí như vậy, ông nội vẫn lo lắng cậu ta sẽ có chút chuyên chế độc tài." Lão gia tử thở dài nói, "Dù nói thế nào, con không cần phải miễn cưỡng bản thân, Liêu gia và Diệp Giai Chính chung quy còn có chút giao tình.
Ắt hẳn cậu ta sẽ không làm khó con."
Hoàng mụ tiến lên rót trà, cười xen vào: "Tôi thấy nhân cách của vị Diệp tư lệnh kia rất tốt.
Lần trước nhờ có cậu ấy, bằng không tôi chẳng biết tiểu thư không đi học mà đi biểu tình ở bên ngoài."
Lão gia tử biết chuyện này, nên không nói gì, Liêu Nghệ Hàng lại hoảng sợ: "Mỗ mụ cũng biết Diệp Giai Chính sao? Nhà của chúng ta dính líu với anh ta từ khi nào thế?"
Lão gia tử kể sơ lại về cuộc sống lúc nhỏ của Diệp Giai Chính ở Hạ Kiều, và với chuyện xảy ra trước đó.
Liêu Nghệ Hàng làm sao ngờ được nhà mình lại còn có mối quan hệ như vậy với Diệp gia, càng không nghĩ tới sau cùng lão gia tử lại nhắc khéo đến việc Diệp Giai Chính muốn thăm dò chuyện đính hôn với em gái, anh buột miệng thốt ra: "Không được!"
Lão gia tử vuốt râu cười nói: "Con cũng cảm thấy không được à?"
"Ông già của Diệp Giai Chính cưới bảy tám phu nhân, em gái con không thể chịu nỗi khổ thế này." Liêu Nghệ Hàng liên tục lắc đầu nói, "Hơn nữa Liêu gia tuyệt đối không phải bọn nịnh hót, hoàn toàn trong sạch, hà tất cuốn vào loại chuyện này."
Lão gia tử gật đầu tán thành: "Cho nên ông không để em gái con biết chuyện này.
Con cũng không cần nói với con bé.
Qua một thời gian sẽ phai nhạt.
Con chỉ cần lo làm tốt chuyện của mình."
Liêu Nghệ Hàng đáp một tiếng: "Em gái con đâu? Con nói chuyện với ông, đã quên đưa hạt dẻ rang đường cho nó."
"Đang ôn bài." Lão gia tử vừa nhắc tới cháu gái nhỏ nhất liền lộ ra một tia cưng chiều, "Con đi xem con bé một chút, đừng để nó quá căng thẳng."
Liêu Nghệ Hàng ôm túi giấy hạt dẻ kia, lắc đầu cười nói: "Ông xem lần này con về mới hai ngày, ông nội cũng không thèm hỏi con ăn cơm chưa, vẫn thương em gái nhất."
Lão