Cô nói như vậy, bà biết rõ là để mình vui vẻ, Hoàng mụ không nhịn được cười, chỉ lên trán của cô nói: "Đây là con nói đấy nhé."
Giữa trưa Liêu Nghệ Hàng cố ý đã về nhà.
Bởi vì em gái thi đậu, tâm tình của anh không tệ, thậm chí còn uống chút rượu.
Kết quả rượu còn rót thì Tiêu Thành đã tới, mang theo hai túi đồ cười nói: "Nghe nói Liêu tiểu thư thi đậu Bác Hòa, chúc mừng nhé."
Tinh Ý vội vàng đứng lên: "Anh Tiêu ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn trưa nhé?"
"Ăn rồi." Tiêu Thành cười đưa qua hai túi trong tay đến, "Đốc quân bảo tôi đưa tới chúc mừng cô thi đậu Bác Hòa, xin hãy nhận lấy hai món quà nhỏ này."
Hai túi đồ trông rất phồng, Tinh Ý hơi do dự nhìn sang Liêu Nghệ Hàng một cái, không lên tiếng.
"Không quá quý giá đâu." Tiêu Thành vội vàng nói, "Một chút dụng cụ học tập mà thôi, tặng lấy điềm tốt."
Liêu Nghệ Hàng liền nhận lấy, mở ra xem thử, thật sự là bút lông Hồ Châu mực Huy Châu giấy Tuyên Thành, Lưỡng Giang thường có phong tục như vậy, ngụ ý là biển học vô bờ.
Anh nghĩ một chút rồi nhận: "Cảm ơn trưởng quan của cậu, có lòng rồi."
"Còn có vài cuốn sách." Tiêu Thành đưa một chiếc túi khác trông nặng hơn tới tay Tinh Ý, "Lần trước chính phủ cử một đoàn khảo sát đến Châu Âu, Đốc quân nhờ người mang vài cuốn sách y học gốc từ bên kia về, bởi vì không thạo nên đều mua một ít.
Số này đã về đến.
Vẫn còn một ít gửi lại trên thuyền.
Liêu tiểu thư xem thử có dùng được không."
Tinh Ý vội vàng nhận lấy, tiện tay cầm một quyển ra lật xem, vui sướng nói: "Thay tôi cảm ơn anh Hai nhé! Anh ấy thật có lòng!"
"Số sách còn lại đang lần lượt đến, sẽ đưa vào lần sau."
Nụ cười bên khóe miệng Liêu Nghệ Hàng có chút cứng đờ, cái gì gọi là nịnh nọt chiều theo sở thích?! Diệp Giai Chính chính là thế! Nắm bắt được tâm tư của em gái mình không trật chút nào.
Anh xoa thái dương, khẽ ho khan một tiếng: "À mà, những cuốn sách này bao nhiêu tiền?"
Nét mặt Tiêu Thành không đổi, cũng không từ chối, chỉ nói: "Còn vài cuốn chưa tới, nếu Liêu tiên sinh kiên quyết trả tiền, vậy thì chờ sách được đưa tới hết rồi tính chung." Liêu Nghệ Hàng sửng sốt, chỉ đành nói: "Vậy đến lúc đó hãy đưa hóa đơn cho tôi."
Tiêu Thành đáp một tiếng: "Đúng rồi, Tứ tiểu thư nhờ tôi hỏi một câu, khi nào Liêu tiểu thư rảnh để đến giúp cô ấy học bổ túc? Cô ấy chờ cô đã lâu."
"Ngày mai tôi sẽ đến." Tinh Ý mỉm cười nói, tâm tình rất tốt.
Tiễn Tiêu Thành đi rồi, Liêu Nghệ Hàng xoay người, không ngờ nói: "Sao em lại thành gia sư của em gái Diệp Giai Chính rồi?"
"Đó là Văn Hinh, em đã sớm nhắc tới con bé với anh." Tinh Ý nói thẳng, "Là đàn em của em, hơn nữa lúc ấy em không hề biết con bé là em gái của Diệp Giai Chính."
Liêu Nghệ Hàng vẫn không yên tâm, hỏi tiếp: "Em giúp Văn Hinh học bổ túc, có gặp Diệp Giai Chính không?"
Tinh Ý nghĩ một chút, xoắn ngón tay nói: "Đến ba bốn lần thì gặp một lần.
Anh ấy rất bận, phần lớn thời gian Văn Hinh còn không gặp được anh ấy."
Liêu Nghệ Hàng lúc này bị chọc cười: "Đến ba bốn lần thì gặp một lần? Em có biết người chờ ngoài Tòa thị chính Lưỡng Giang muốn gặp thiếu soái đến mười ngày nửa tháng còn không gặp được hay không?"
"Anh ấy là Đốc quân mà! Sao mọi người muốn gặp anh ấy thì đều có thể gặp được chứ?" Tinh Ý còn hồn nhiên giải thích thay Diệp Giai Chính, "Nhưng anh ấy luôn phải về nhà? Em gặp được cũng không kỳ lạ mà."
Liêu Nghệ Hàng không còn lời nào để nói, chỉ bĩu môi: "Cáo già xảo quyệt."
"Anh cả, sao gần đây có thành kiến với anh ấy thế." Tinh Ý kéo tay anh trai, tò mò hỏi, "Anh và anh ấy không hợp nhau trong công việc sao?"
Cảm xúc Liêu Nghệ Hàng nhất thời rối ren.
Nên nói với em gái tâm sự của mình thế nào đây? Cô em gái từ nhỏ đã quấn lấy anh, sùng bái anh, đi theo anh đã lớn rồi, trở nên thông minh xinh đẹp.
Rõ ràng luôn chê cái đuôi nhỏ phiền phức này, nhưng vì sao lúc có người đàn ông khác thích em gái, nghĩ mọi cách đối tốt với em ấy, anh lại cảm thấy khó chịu như thế?!
Trên công việc Diệp Giai Chính chắc chắn là một trưởng quan xuất sắc, lúc trước đã nhận lời "Anh chỉ cần việc của mình, việc khác hãy giao cho tôi", anh ta chính xác đã làm được.
Việc chuẩn bị cho Đại học Lưỡng Giang rất suôn sẻ, kế hoạch đường sắt mới cũng đã xử lý người Nhật, thái độ anh ta rất kiên quyết, cả nước tán thưởng, bên Bắc Bình cũng càng thêm nể trọng anh ta.
Nhưng dù anh xuất sắc đi nữa, thì người thích chính là em gái của mình!
Liêu Nghệ Hàng nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của em gái, vẫn luôn cảm thấy cô sẽ bị lừa hoặc sẽ bị bắt nạt.
"Liêu Tinh Ý, rốt cuộc em có biết ——" Liêu Nghệ Hàng khẽ gõ lên đầu cô, thở dài, muốn nói lại thôi.
"Biết cái gì?" Tinh Ý chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
Bỏ đi bỏ đi, Liêu Nghệ Hàng xoa trán, nói sâu xa: "Dù sao anh cũng không gấp, tương lai còn dài."
Thời gian qua nhanh, đảo mắt đã qua mùa hạ nóng bức nhất, Tinh Ý trở về Hạ Kiều một chuyến, ở một khoảng thời gian với ông nội.
Hoàng mụ cũng đã trở về.
Bởi vì trường Y Bác Hòa yêu cầu sinh viên sống trong ký túc xá, Tinh Ý có ý để Hoàng mụ ở lại Hạ Kiều chăm cháu.
Nhưng Hoàng mụ vừa nghe liền tức giận, lặng lẽ lau nước mắt, nói thế nào cũng không chịu trở về một mình.
Cuối cùng lão gia tử khuyên bảo, Hoàng mụ mới miễn cưỡng đồng ý để Tinh Ý sống ở trường.
Tinh Ý về Dĩnh Thành một mình, bởi vì Đại học Lưỡng Giang khai giảng tháng chín, trường đã phân nơi ở cho Liêu Nghệ Hàng.
Nhà rất tiện nghi, ở trong ngõ nhỏ đối diện Đại học, một căn nhỏ hai tầng kiểu Tây, còn có tài xế, cực kỳ thoải mái.
Bởi vì nhà rộng, gần trường Y Bác Hòa, nên Tinh Ý cũng ở đây.
Hiện tại kiểm tra sức khoẻ và tất cả hồ sơ nhập học đều đã xong xuôi, ngày khai giảng Liêu Nghệ Hàng xin nghỉ đưa em gái đến trường học.
Bác Hòa là trường Y đứng đầu cả nước, phần lớn vốn thành lập từ tiền đền bù chiến tranh năm đó, Mỹ - Trung hùn vốn, chỉ chọn các sinh viên khoa Y dự bị Đại học ưu tú nhất cả nước, sau khi nhập học thì được miễn toàn bộ chi phí ăn ở, học phí, nhưng áp lực học rất lớn.
Sinh viên cả trường tuy không đến hai trăm, thường có đến một phần ba không thể tốt nghiệp thuận lợi.
Tinh Ý làm thủ tục nhập học, rồi đến ký túc xá.
Bởi vì sinh viên nữ vốn không nhiều, nên chỉ có căn hai người, phòng ngủ riêng, xài chung một phòng khách nhỏ.
Bạn cùng phòng cũng đã tới, là người Hồ Nam, tên Phó Thư Đình, giọng nói còn mang theo khẩu âm đặc sệt, thắt hai bím tóc, mày rậm mắt to, vô cùng nhiệt tình dễ mến.
"Cậu là Liêu Tinh Ý à! Tớ đã xem danh sách kết quả, mười tên đầu tiên chỉ có một sinh viên nữ là cậu!" Phó Thư Đình nói ríu rít, "Tớ xếp thứ ba từ dưới lên, thật nguy hiểm mà!"
Liêu Nghệ Hàng bởi vì có việc nên đi trước.
Hai cô gái thân quen hơn, đúng lúc trường cử nhân viên đưa sinh viên tham quan phòng học, phòng thí nghiệm và mời tân sinh viên tham gia đại hội chào đón, hai người nắm tay nhau vào hội trường.
Hiệu trưởng đương nhiệm của Trường Y Bác